"Trả lời câu hỏi của ta, nếu không ta sẽ ném những cổ trùng này lên người ngươi. Hãy tin ta, chúng không chỉ nhìn dọa người, lại có năng lực xứng với vẻ ngoài dữ tợn đấy." Ánh mắt Thẩm Lạc lạnh lùng nói. Hắn vừa nói xong, những cổ trùng kia liền nhào ra ngoài, bao phủ lồng ánh sáng màu vàng tầng tầng kia, không ngừng muốn chui vào bên trong, tựa hồ không kịp chờ đợi muốn công kích Lâm Tâm Nguyệt. "Không, không cần, ta nói." Sắc mặt Lâm Tâm Nguyệt trở nên trắng bệch, vạn phần cảm tạ lồng sáng màu vàng chung quanh, vội vàng nói. Thẩm Lạc không khỏi cười thầm một tiếng, kỳ thật dù Lâm Tâm Nguyệt không nói, xem ở mặt mũi Bạch Tiêu Thiên, hắn cũng sẽ không làm như thế, vừa rồi chỉ là hù dọa nàng này mà thôi, xem ra những côn trùng dữ tợn này có lực uy hiếp vượt xa hắn đoán. "Nói đi." Hắn đưa tay ra một chiêu, tất cả cổ trùng ngừng chui vào, nhưng vẫn không hề rời đi. "Ta tới tìm các ngươi, là có một chuyện muốn hỏi thăm. Trước đó người trên đảo giao thủ cùng Nguyên Tội là Thẩm đạo hữu ngươi à?" Lâm Tâm Nguyệt thấy những cổ trùng buồn nôn kia dừng lại, thần sắc ổn định lại một chút, mở miệng nói, nhưng nhìn thấy ánh mắt Thẩm Lạc trở nên lạnh lẽo, vội vàng bổ sung. Con ngươi Thẩm Lạc hơi co rụt lại, nam tử trung niên cao lớn kia lại là đàn chủ Luyện Thân đàn Nguyên Tội, nhưng ngày đó bên bờ Minh Hà, Nguyên Tội kia sao lại nhỏ yếu như vậy, chỉ có tu vi Ngưng Hồn kỳ bị mình đánh giết. Hẳn là kẻ ngày đó bị mình đánh chết, chỉ là một bộ khôi lỗi, Nguyên Tội lại có thần thông này? Thẩm Lạc càng nghĩ càng thấy rất có khả năng, ngày đó Luyện Thân đàn và Kính Hà Long Vương, cùng người Địa Phủ thần bí hợp tác, phái đệ tử bình thường đi đến cũng không phù hợp, chỉ có phân thân Luyện Thân đàn chủ đi qua mới có thể kiểm soát được tràng diện. Lâm Tâm Nguyệt nhìn thấy sắc mặt Thẩm Lạc ngưng trọng, cho là mình hỏi khiến hắn nổi nóng, vội vàng bổ sung: "Vấn đề này rất trọng yếu, quan hệ đến mục đích của ta." "Không sai." Thẩm Lạc thu liễm suy nghĩ, nhìn Lâm Tâm Nguyệt một chút, cũng không giải thích, vuốt cằm nói. "Vậy thì tốt quá, ta đuổi tới là muốn hỏi thăm Thẩm đạo hữu, lúc đó ngươi dùng cổ kính màu lam phản xạ lôi điện công kích là có được từ chỗ nào?" Trên mặt Lâm Tâm Nguyệt hiện ra vẻ kích động, lập tức hỏi. "Ngươi hỏi cái này làm gì?" Thẩm Lạc rất kinh ngạc với câu hỏi của Lâm Tâm Nguyệt, nhưng không trả lời vấn đề này, hỏi ngược lại. "Cái gương kia là bản mệnh pháp bảo của tỷ tỷ ta tu luyện đã nhiều năm, nhiều năm trước nàng rời Bàn Tơ động rồi vô cớ mất tích, ta một mực tìm kiếm nàng, xin Thẩm đạo hữu báo cho biết một hai, tiểu nữ vĩnh cảm đại ân." Lâm Tâm Nguyệt chần chờ một chút rồi nói, nói xong lại làm đại lễ với Thẩm Lạc. Thẩm Lạc thầm vận Huyền Âm Mê Đồng, cẩn thận quan sát ánh mắt Lâm Tâm Nguyệt, cơ bản có thể xác nhận nàng này không nói dối. "Cái gương kia là do linh thú ta sử dụng, còn tại sao nàng ấy có tấm cổ kính này ta cũng không biết, sau này ta sẽ tìm cơ hội hỏi thăm một chút, ngươi ở đây kiên nhẫn chờ đi." Hắn im lặng một lát rồi nói. Nói xong lời này, không đợi Lâm Tâm Nguyệt đáp lại, thân hình hắn biến mất tại chỗ, chỉ lưu lại một mình Lâm Tâm Nguyệt đợi ở chỗ này, lồng ánh sáng màu vàng kia vẫn còn, tiếp tục giam cầm nàng ở bên trong. Lâm Tâm Nguyệt nhìn chung quanh, im lặng một lát rồi ngồi xuống trên mặt đất, sững sờ xuất thần. Quanh vị trí Thẩm Lạc biến ảo, hắn mang theo những cổ trùng kia đi vào chỗ Nguyên Khâu. "Dùng cổ trùng hù dọa tiểu nữ hài, đây cũng không phải là phong độ nam nhân nha." Nguyên Khâu chậc chậc nói. "Đối với một kẻ đầu phục Luyện Thân đàn, lại từng muốn hãm hại mình, ta cảm thấy không cần giữ phong độ." Thẩm Lạc nói như thế. Nguyên Khâu cười hắc hắc, lão vừa rồi chỉ thuận miệng trêu chọc một câu, cũng không nói thêm gì. "Minh Mục Cổ của ngươi có bị hạn chế khoảng cách không? Ở rìa cách màn sáng màu trắng bí cảnh kia, có thể nhìn thấy tình huống trong động đá vôi không?" Thẩm Lạc tìm đến Nguyên Khâu là có chuyện quan trọng khác, hỏi thẳng. "Có thể, bất quá tuổi thọ Minh Mục Cổ rất ngắn, chỉ không đến nửa canh giờ, trước đó Minh Mục Cổ còn sót lại trong động đá vôi kia đều đã chết hết." Nguyên Khâu theo không kịp suy nghĩ Thẩm Lạc, sửng sốt một chút rồi nói. "Biết rồi, chút nữa cho ta một ít Minh Mục Cổ." Thẩm Lạc gật gật đầu, nói. "Không vấn đề." Nguyên Khâu gật đầu. Lúc trước lão bồi dưỡng ra Minh Mục Cổ đã dùng hết, bất quá có bản mệnh cổ tại đây, bên trong cổ trùng ẩn chứa đặc tính sinh mệnh, chỉ cần cho lão một chút thời gian, rất nhanh là có thể thúc đẩy sinh trưởng ra cổ trùng mới. Thẩm Lạc lấy từ trong ngực ra một khối ngọc giản, đưa tới. "Đây là..." Nguyên Khâu khẽ giật mình, lập tức nghĩ tới điều gì, trên mặt hiện ra thần sắc kích động. "Ta đã lấy được Cửu Phạm Thanh Liên, ngươi đã hoàn thành lời hứa của mình, đây là nửa bộ trước Dược Tiên Tập." Thẩm Lạc nói. "Đa tạ." Nguyên Khâu nắm thật chặt ngọc giản, sau một hồi lâu mới bình tĩnh lại, nói. "Đây là ngươi nên được." Thẩm Lạc bình tĩnh nói một câu, thân hình trống rỗng biến mất tại chỗ, sau đó xuất hiện một nơi khác trong không gian Thiên Sách. "Chủ nhân, ngài không ngại à?" Một thân ảnh màu tím đứng ở chỗ này, tay cầm một chiếc cổ kính, chính là Kính Yêu. Trước đó trong hồ nước, Thẩm Lạc lo lắng bị phát hiện, muốn mượn dùng năng lực Kính Yêu, dùng Thông Linh Dịch Yêu thuật triệu hoán nàng tới. "Không sao, Lưỡng Nghi Vi Trần Trận ngươi bố trí thế nào rồi?" Thẩm Lạc khoát tay áo, hỏi. "Mới bố trí không đến một nửa." Kính Yêu có chút hổ thẹn nói. "Vậy ngươi tiếp tục trở về bố trí, bất quá lát nữa ta sẽ lại triệu hoán ngươi, nhờ ngươi xử lý một chuyện." Thẩm Lạc gật gật đầu, mở ra thông linh thủy động đưa Kính Yêu trở về, không hỏi thăm chuyện cổ kính màu lam. Việc này, hắn tính đợi sau khi triệt để an toàn, lại nói với Kính Yêu. Làm xong những thứ này, Thẩm Lạc mới bình tĩnh ngồi xuống. Cho tới giờ khắc này, hắn mới hoàn toàn trầm tĩnh lại, trên mặt hiện ra vẻ mệt mỏi. Lúc trước mặc dù nhìn hắn rất nhẹ nhàng thoát ly hòn đảo nhỏ kia, kỳ thật tất cả đều là dựa vào Trảm Ma Kiếm cùng hai tấm Khôn Thổ Dẫn Lôi Phù. Thẩm Lạc hiểu rõ thực lực của mình, Trảm Ma Kiếm cùng Khôn Thổ Dẫn Lôi Phù đều là ngoại lực, bản thân hắn chỉ là một tiểu tu sĩ Xuất Khiếu hậu kỳ, dưới tình huống không có ngoại lực, một vị tu sĩ Đại Thừa sơ kỳ hắn chưa chắc có thể địch nổi. Cũng may hiện tại Nữ Nhi thôn, Bàn Tơ động, Luyện Thân đàn đang đại chiến, trong thời gian ngắn đoán chừng không có ai đuổi theo. Vừa rồi sở dĩ hắn mạo hiểm thả ra người Nữ Nhi thôn, ngoài phải trả lại nhân tình Cửu Phạm Thanh Liên, cũng là muốn dùng người Nữ Nhi thôn kiềm chế lại Luyện Thân đàn cùng Bàn Tơ động. Thẩm Lạc nhắm mắt điều tức một lát, tinh thần mỏi mệt được thư giãn không ít, lấy ra hai tấm phù lục tàn phá, chính là Khôn Thổ Dẫn Lôi Phù. Khôn Thổ Dẫn Lôi Phù này có uy lực to lớn như thế, không uổng công hắn khổ tâm thu thập vật liệu, chờ tiến giai Đại Thừa kỳ, hắn dự định lại thu mua một nhóm vật liệu, luyện chế nhiều thêm mấy tấm Khôn Thổ Dẫn Lôi Phù. Thu hồi hai tấm phế phù, hắn tranh thủ thời gian vận công luyện hóa đan dược, khôi phục pháp lực. Sau gần nửa canh giờ, pháp lực thể nội Thẩm Lạc khôi phục gần nửa, Bạch Tiêu Thiên cũng đã tới khu vực sương độc, y không thể hóa giải kịch độc nơi đây, đành phải báo cho Thẩm Lạc. Thẩm Lạc đi ra ngoài, thu Bạch Tiêu Thiên vào không gian Thiên Sách, cảm ứng một chút tiêu ký lưu lại trước đó, lấy ra Vạn Độc Châu bảo vệ thân thể, phi độn tiến lên. Cũng không lâu lắm, hắn về tới nơi tiến vào bí cảnh. Tiêu ký dưới mặt đất không tổn hao lông tóc gì, mặt đất chung quanh cũng không có dấu vết người khác đặt chân, xem ra tu sĩ Kim Dương tông và những hòa thượng phía ngoài còn chưa tìm ra biện pháp tiến vào. Thẩm Lạc mỉm cười, không lập tức tế ra Trảm Ma Kiếm phá tan cấm chế, mà khoanh chân ngồi xuống, lấy ra đan dược ăn vào, nhắm hai mắt, tiếp tục khôi phục pháp lực.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]