Thời gian trôi qua từng giờ , trọn vẹn qua gần nửa ngày, Thẩm Lạc mới triệt để hấp thu hết một khỏa Tuyết Phách Đan, tu vi thình lình tăng mạnh một đoạn.
"Không tệ! Chỉ cần Tuyết Phách Đan này đầy đủ, không đến một năm, ta có thể đạt tới Xuất Khiếu hậu kỳ đỉnh phong!" Thẩm Lạc thở phào một hơi, xiết chặt nắm đấm.
Hiện tại hắn lo lắng nhất chính là số lượng Tuyết Phách Đan không đủ, hi vọng ở hòn đảo kế tiếp có thể thu thập một ít.
Giờ phút này trên Đông Hải, nguy hiểm lúc nào cũng có thể xuất hiện, Thẩm Lạc thử qua dược hiệu Tuyết Phách Đan xong thì không tiếp tục tu luyện nữa, bấm niệm pháp quyết tán đi vòng bảo vệ màu trắng quanh người.
Bạch Tiêu Thiên đứng ở đầu thuyền, vừa điều khiển phi thuyền tiến lên, vừa ngưng thần dò xét chung quanh, trên mặt hiện ra một tia mệt mỏi.
"Bạch huynh vất vả, tiếp theo để ta điều khiển phi thuyền đi." Thẩm Lạc nói.
"Vậy vất vả Thẩm huynh rồi." Bạch Tiêu Thiên quả thật có chút mệt mỏi, nhẹ gật đầu, đi vào đuôi thuyền ngồi xuống.
Thẩm Lạc bấm niệm pháp quyết, thôi động phi thuyền tiếp tục đi tới.
Lưu Ba thành nơi này gần biển, yêu thú không nhiều, hai người thay phiên điều khiển phi thuyền, tốc độ khá nhanh, một ngày một đêm sau đã tới toà thành trì trên đảo thứ hai, Thương Nguyệt đảo.
Thương Nguyệt đảo lớn hơn Lưu Ba đảo không ít, nhưng thành trì trên đảo lại ít hơn, số lượng tu sĩ cũng kém xa Lưu Ba thành.
Cái này cũng khó trách, Lưu Ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mong-chu/1611047/chuong-919.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.