"Đang giam giữ dưới đáy tầng thứ hai Long Uyên, vì sao ngươi hỏi vậy?" Ngao Quảng nghi ngờ hỏi.
"Lúc trước hài nhi và Thẩm Lạc trên đường trở về long cung, từng bị Thâm Uyên Cự Yêu tập kích, lúc ấy còn tưởng rằng Long Uyên thất thủ, để yêu ma này trốn thoát." Ngao Hoằng lập tức nói.
"Ngươi nói cái gì?" Thần sắc Ngao Quảng lập tức trở nên ngưng trọng.
Thần sắc cả đám văn thần võ tướng Nguyên Đà cũng đều nhao nhao biến hóa, trong đầu nhớ lại Thâm Uyên Cự Yêu làm hại Đông Hải năm đó, trong mắt không khỏi toát ra vẻ kinh hoàng.
"Ngươi chắc chắn là Thâm Uyên Cự Yêu kia?" Thân thể Ngao Quảng hơi nghiêng về phía trước, nhíu mày hỏi.
"Hài nhi sẽ không nhìn lầm, Thẩm đạo hữu cũng đã giao thủ, còn đánh nát một cái đầu lâu của nó. . ." Ngao Hoằng nói.
Đám người nghe lời ấy, ánh mắt đều rơi vào trên thân Thẩm Lạc.
"Tên đó mặt người thân rắn, một cái đầu lâu lớn trăm trượng, lực lượng thập phần cường hoành, bị ta đánh nát một cái đầu lâu liền nhanh chóng rút lui." Thẩm Lạc đành phải tiến lên một bước, nói.
"Buồn cười, nếu thật là Thâm Uyên Cự Yêu kia, dựa vào lực lượng một mình ngươi cũng có thể đánh lui nó sao?" Ngao Trọng nghe vậy, cười lạnh một tiếng nói.
Đám người còn lại cũng đều nhao nhao nghị luận, trong lời nói hiển nhiên cũng không tin.
Nguyên Đà một mực chắp tay ở bên, buồn bực không nói, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó.
"Trong Long Uyên vốn có cấm chế cường đại, huống hồ phong bế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mong-chu/1610703/chuong-574.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.