Chương trước
Chương sau
"Không sai. Tên kia thần thông quảng đại, chúng ta. . . Không địch lại." Thẩm Lạc kiên trì, dựa theo Ngao Hoằng nhắc nhở nói.
"Giao thủ cùng tuyệt thế hung vật kia, có thể còn sống sót đã rất không dễ dàng, còn phải đa tạ ngươi cứu tính mệnh con ta. Long cung bây giờ mặc dù gặp biến cố, nhưng cấp bậc lễ nghĩa không thể thiếu, lát hồi sẽ để Hoằng nhi dẫn ngươi đi bảo khố, chọn lựa một kiện bảo vật đáp tạ." Ngao Quảng nghe xong, im lặng tự định giá một lát, nói.
Thẩm Lạc nghe lời ấy, trong lòng nhịn không được có chút kích động, dù sao bảo khố long cung cũng không phải chỗ tầm thường, cất giấu đồ vật tuyệt không phải bình thường, năm đó Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không sơ lộ tranh phong, đã từng tới long cung mượn bảo.
"Long Vương đượm tình, vãn bối không dám phật ý, từ chối thì bất kính." Thẩm Lạc ôm quyền nói.
"Ngao Hân lần này trợ Trọng nhi đánh lui Ma tộc, trọng đoạt long cung, công đức lớn lao, lát hồi cũng giống vậy, để Trọng nhi dẫn ngươi đi bảo khố chọn một kiện bảo vật khen thưởng." Ngao Quảng gật đầu nhẹ, ánh mắt lại quét qua Ngao Hân, nói.
"Tạ ơn Long Vương." Ngao Hân nghe vậy, mặt lộ vẻ vui mừng, lập tức ôm quyền nói.
"Thiên hạ hôm nay, loạn tượng lộn xộn, Thiên Đình đã đọa, Tứ Hải Long Cung chúng ta cũng khó thoát một kiếp. Lần này có thể thành công đánh lui yêu ma xâm nhập, đúng là may mắn, tin rằng không bao lâu nữa, những yêu ma này chắc chắn sẽ ngóc đầu trở lại." Ánh mắt Ngao Quảng hơi trầm xuống, chậm rãi nói.
"Bọn hắn dám can đảm lần nữa xâm phạm, hài nhi chắc chắn để bọn hắn có đến mà không có về." Ngao Trọng nghe vậy, lập tức quát khẽ.
Ngao Quảng dừng lại nhìn gã một cái, không tỏ thái độ, tiếp tục nói:
"Lần này giao thủ với Côn Bằng, ta bị thương rất nặng, đã thói quen khó sửa, dầu hết đèn tắt bất quá là vấn đề thời gian. Nhưng quốc không thể một ngày không có vua, nhà không thể một ngày vô chủ, sau đời ta, long cung còn cần một đương gia làm chủ."
Lời vừa nói ra, đừng nói người long cung ở đây, ngay cả thần sắc Thẩm Lạc cũng biến đổi.
Hắn mặc dù nhìn ra thương thế Long Vương không nhẹ, nhưng cũng không ngờ lại nghiêm trọng đến trình độ này, càng không nghĩ tới Ngao Quảng trước mặt ngoại nhân như hắn lại nói ra chuyện này.
"Long vương gia, long cung chúng ta có tiên đan linh dược, ngài nhất định không việc gì." Lão thừa tướng Nguyên Đà dẫn đầu nói.
"Phụ vương. . ." Ngao Trọng thấp giọng kêu lên.
Mặt Ngao Hoằng lộ vẻ bi thương, há to miệng, nhưng không lên tiếng.
Ngao Nguyệt đứng sau long liễn, chỉ hơi nhíu mày lại, tựa hồ đã sớm biết việc này.
"Thương thế của ta, ta rõ ràng nhất, điểm này, các ngươi không cần nói thêm. Liên quan tới ai có thể nhập chủ long cung, thống lĩnh thuỷ duệ Đông Hải, các ngươi nghĩ thế nào?" Ngao Quảng khoát tay áo, hỏi.
Trong đại điện, một mảnh im lặng, không ai mở miệng.
Chờ hồi lâu, phía sau long liễn truyền đến một tiếng nói:
"Phụ vương, kế thừa vị trí Long Vương thống lĩnh Đông Hải, cũng không chỉ là kế thừa quyền vị, càng phải thừa kế thần hồn Tổ Long truyền thừa, không phải người thiên tư tuyệt hảo thì không thể. Lúc này. . . Nên do Cửu đệ đến ngồi."
Đám người nghe vậy, ánh mắt nhao nhao rơi vào trên thân Ngao Nguyệt, tựa hồ cũng kinh ngạc.
Ngay cả chính Ngao Hoằng tựa hồ cũng không nghĩ tới, vị trưởng tỷ ngày bình thường ăn nói có ý tứ, gần như không thân cận với mình, tại sao lại chủ động giúp đỡ mình trở thành tân tấn Long Vương?
"Trưởng công chúa nói lời ấy sai rồi, chuyện thống lĩnh Đông Hải, cần thiết không chỉ có thiên tư, cần phải biết thống binh ngự tướng, những thứ này cũng không thể thiếu. Cửu thái tử luôn luôn nhàn vân dã hạc, chỉ sợ không phải là nhân tuyển thích hợp." Một tên trung niên võ tướng thân mang giáp đỏ tươi, mặt mày khá to mở miệng nói.
"Chẳng lẽ Giải tướng quân đã quên, Cửu thái tử bắt đầu ngoại trú Lô Hoa cung, ba trăm năm trước đã xử lý không ít sự vụ long cung, khi đó không phải người người ca tụng, tán thưởng không thôi sao?" Một lão giả nho bào gầy gò mở miệng nói.
"Bạng lão, chính vì chuyện ba trăm năm trước, ta càng cho là Cửu thái tử không thích hợp thống lĩnh long cung." Giải tướng quân nghe vậy, càng không nhượng bộ chút nào.
Thẩm Lạc nghe vậy nhíu mày, lại chú ý tới Ngao Hoằng phía trước, ánh mắt hơi lóe lên một cái.
"Phụ vương, Giải tướng quân nói không sai, chuyện thống lĩnh long cung, hài nhi hoàn toàn chính xác không bằng Nhị ca." Ngao Hoằng trầm mặc nửa ngày, mở miệng nói.
"Nguyên lão, ngươi phụ tá bản vương nhiều năm, việc này ngươi thấy thế nào?" Ngao Quảng nghe vậy, cũng không vội kết luận, mà xoay chuyển ánh mắt nhìn về phía Nguyên Đà hỏi.
"Việc quan hệ đại thống long cung, nên do Long Vương tự quyết, lão thần vốn không muốn nhiều lời. Gặp tận thế, long cung nay đã bấp bênh, một mực tìm kiếm ổn thỏa. . . Chỉ sợ cuối cùng cũng khó được ổn thỏa." Nguyên Đà nói rất là hàm súc, nhưng ý tứ lão cũng rất rõ ràng.
Nếu lúc bình thường, cầu ổn thỏa, Nhị thái tử có lẽ thích hợp hơn kế thừa đại thống, nhưng trong tận thế này, ai có năng lực kế thừa chân hồn Tổ Long, có năng lực che chở Đông Hải, người đó chính là nhân tuyển thích hợp.
"Phụ vương, không phải hài nhi một lòng truy cầu, chỉ là Cửu đệ hắn đã khốn thủ Chân Tiên cảnh sơ kỳ nhiều năm, hài nhi cũng đã đón đầu chạy tới, nói về tu vi, hài nhi cũng không kém hắn." Trong mắt Ngao Trọng lóe lên một tia quật cường, rốt cuộc mở miệng nói.
"Cố gắng của ngươi, bản vương một mực để ở trong mắt. Long tộc nhất mạch chúng ta, chưởng quản thiên hạ thủy vân, thống ngự Thủy tộc mênh mông, làm chuyện hưng vân bố vũ, che chở thương sinh, gánh trên vai trách nhiệm cùng sứ mệnh nặng nề." Ánh mắt Ngao Quảng bình tĩnh, chậm rãi nói.
"Sứ mệnh? Trách nhiệm?" Trong lòng mọi người đều không hiểu.
"Long Uyên tồn tại các ngươi đều biết, thậm chí tòa lao ngục dưới đáy biển Long Uyên kia, không ít người trong các ngươi cũng biết. Các ngươi có lẽ coi nơi đó là nơi giam giữ trọng phạm Đông Hải Long tộc, nhưng trên thực tế lúc nó mới thành lập, không phải vì chuyện này." Ngao Quảng tiếp tục nói.
"Hài nhi biết, tòa lao ngục dưới đáy biển kia, lúc đầu giam giữ tù binh Ma tộc năm đó từng theo theo Xi Vưu giao chiến cùng Hoàng Đế, một trong sứ mệnh Đông Hải Long tộc chúng ta chính là trấn thủ tòa lao ngục này, phòng ngừa bọn chúng bỏ trốn." Lúc này, Ngao Trọng mở miệng nói.
"Ngươi nói không sai, kỳ thật không chỉ Đông Hải, Tam Hải còn lại cũng sắp đặt dạng lao ngục này. Tây Hải là Đại Hác, Nam Hải là Quy Khư, Bắc Hải là Diễm Quật, bên trong tất cả đều giam cầm tù phạm Ma tộc năm đó. Sứ mệnh Tứ Hải Long chúng ta chính là trấn thủ bốn tòa lao ngục này, cho dù chết, cũng không thể để bọn hắn chạy thoát." Ngao Quảng nhẹ gật đầu, nói.
Đám người nghe câu cuối, thần sắc đều có chút động dung.
"Sinh gặp tận thế, Ma tộc sớm muộn sẽ lần nữa xâm phạm. Sau Long Vương ta, rất có thể chính là vị Vương cuối cùng trong lịch sử Đông Hải Long Cung. Những người khác có lẽ có chỗ thối lui, nhưng Long Vương không thể, minh bạch điểm này, các ngươi còn nguyện ý tiếp nhận vị trí vương long cung này không?" Ngữ khí Ngao Quảng nghiêm túc nói.
Ngao Hoằng cùng Ngao Trọng liếc mắt nhìn nhau, lần này lại trăm miệng một lời: "Hài nhi nguyện ý."
Ngao Quảng thấy thế, ánh mắt nhu hòa mấy phần, trong mắt cũng nhiều thêm một phần ý cười.
"Phụ thân, hài nhi đang có một chuyện muốn bẩm báo." Lúc này Ngao Hoằng đột nhiên nghĩ tới một chuyện, lập tức nói.
"Chuyện gì?" Ngao Quảng hỏi.
"Cự Yêu Thâm Uyên, còn giam giữ ở trong Long Uyên không?" Ngao Hoằng hỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.