Chương trước
Chương sau
Dịch: Độc Lữ Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Thời gian như từng giọt từng giọt nước trôi qua, trong nháy mắt ngoài cửa sổ đã là ánh trăng mông lung, bóng đêm càng sâu.
Trải qua bảy lần thất bại, rốt cuộc Thẩm Lạc khống chế âm sát khí đi tới quan khẩu cuối cùng, xông quan Tam Âm Giao.
Hai mắt hắn nhắm nghiền, tay kết động pháp quyết, toàn lực duy trì phù văn vận chuyển trên đùi, thúc đẩy nghĩ văn dây dưa với pháp lực, va chạm tương dung lẫn nhau.
Đúng lúc này, hai mắt Thẩm Lạc bỗng nhiên mở ra, nhìn về phía Quỷ Tướng đối diện.
Chỉ thấy trong hai mắt nó đã mất đi thần thái, quang mang trên thân trở nên ảm đạm không gì sánh được, thân hình có chút phù phiếm, sương mù màu đen trong miệng tuôn ra cũng dần dần trở nên nhạt, hiển nhiên âm sát khí đã tiêu hao quá độ.
Trong lòng Thẩm Lạc xiết chặt, minh bạch âm sát khí thể nội Quỷ Tướng có hạn, đồng thời cũng kém xa so với trong Lục Trần Tiên, trước mắt đã sắp tiêu hao hầu như không còn. Nếu không ngừng lại, chỉ sợ Quỷ Tướng này không những đạo hạnh bị tổn hại nghiêm trọng, mà thân thể quỷ hồn nó cũng khó mà duy trì...
"Thôi, cuối cùng cũng phải dừng lại." Ánh mắt Thẩm Lạc ngưng tụ, ngón tay kết ấn đột nhiên chỉ xuống phía dưới, mở đoạn âm sát khí cuối cùng, ngưng ở một đường, đánh tới huyệt Tam Âm Giao.
"Xùy" một tiếng vang nhỏ truyền đến.
Quan khẩu cuối cùng này, huyệt Tam Âm Giao rốt cuộc được đả thông.
Quỷ Tướng đối diện cơ hồ sắp bất tỉnh, thân hình phù phiếm lung lay rút về trong túi càn khôn.
Cùng lúc đó, phù văn huyết quang trên đùi Thẩm Lạc bỗng nhiên sáng lên, co trở về bao trùm toàn bộ bàng chi kinh mạch, tiếp đó lại có quang mang màu trắng cùng màu đen sáng lên, bao trùm giao thoa nhau, bắt đầu dung hợp.
Sau nửa ngày, tất cả quang mang biến mất không thấy gì nữa, phù văn trên đùi Thẩm Lạc cũng theo đó biến mất, một cỗ lực lượng kỳ dị dung nhập vào bàng chi kinh mạch, một đầu pháp mạch mới rốt cuộc thành công mở ra!
"Thành, ha ha..." Hai mắt Thẩm Lạc đột nhiên mở ra, cảm thụ được pháp lực thể nội đang tụ hợp dần từng chút vào trong bàng chi pháp mạch này, trên mặt vui mừng khó nén, càng nhịn không được vỗ tay nói.
Pháp mạch này mặc dù không phải một trong thập nhị chính kinh, nhưng làm cho Thẩm Lạc kiên định lòng tin khai mạch, lúc trước hắn cố gắng trong mộng đều không uổng phí, cho dù là trong hiện thực, hắn cũng có thể làm được.
Chỉ cần mở ra càng nhiều pháp mạch, dù chỉ một nửa so với trong mộng, tư chất của hắn sẽ tăng một bước tiến dài, đến lúc đó tốc độ tu luyện nhất định có thể tăng nhanh mấy lần, lại dựa vào đan dược linh tài, muốn thoát khỏi khốn cảnh thọ nguyên, sẽ không khó khăn như lúc trước.
Hắn thu hồi bình Liệu Thương Nhũ Linh Đan không có cơ hội phát huy công hiệu kia, đứng lên, tay nâng túi càn khôn, dự định thả ra Quỷ Tướng, xem tình trạng của nó.
Chỉ là không đợi hắn động thủ, bỗng nhiên phía ngoài truyền đến một trận tiếng vang lộn xộn.
Thần thức Thẩm Lạc buông ra, dò xét bốn phía, rất nhanh lông mày nhíu chặt, từng luồng từng luồng âm sát quỷ khí lộn xộn không quá tinh thuần từ khắp nơi truyền tới.
"Có chuyện gì vậy?"
Trong lòng Thẩm Lạc kinh nghi không ngừng, đứng dậy đẩy cửa phòng ra, thân hình nhảy lên, đi tới trên nóc nhà.
Hắn đứng trên pho tượng dị thú Chu Tước trên nóc nhà đưa mắt nhìn ra xa, liền thấy khắp trong phường thị ánh lửa lấp loé, chỗ xa hơn còn có thể nhìn thấy từng cỗ khói đặc bốc lên không trung.
"Cứu mạng... Cứu mạng..."
Đúng lúc này, một tiếng kêu cứu hoảng sợ từ nơi không xa truyền đến.
Thẩm Lạc lập tức nhìn lại bên kia, liền thấy người bán hàng rong lúc trước bán cho hắn canh thịt dê đang bò sát trên đường phố, dưới thân kéo theo một vết máu thật dài.
Cách phía sau gã không xa, có một đoàn sương mù màu đen không gần không xa rơi xuống, bên trong mơ hồ có thể nhìn thấy một mặt quỷ dữ tợn trắng bệch, mang theo mùi hư thối.
"Ác quỷ?"
Thẩm Lạc nhướng mày, mũi chân nhấn xuống nóc nhà, thân hình bỗng nhiên bay xuống, vọt về bên kia.
Quỷ vật kia đuổi theo người bán hàng rong chạy một trận, tựa hồ cảm thấy không còn thú vị, hai tay đột nhiên vươn ra, hai cái quỷ trảo cực tốc kéo dài, nhào tới phía người bán hàng rong.
Lúc đầu ngón tay nó sắp đâm vào hậu tâm người bán hàng rong, một đạo lôi quang bỗng nhiên nổ vang.
Một tấm Tiểu Lôi Phù vỡ ra, hóa thành một đạo điện quang tuyết trắng, trực tiếp nhập vào mi tâm quỷ vật.
"Xùy" một tiếng vang nhỏ, gương mặt quỷ vật lập tức bị xé nứt ra, không kịp phát ra tiếng hú thảm, một thân âm sát khí văng tứ tán.
Thẩm Lạc thấy thế, tranh thủ thời gian vỗ vỗ túi càn khôn bên hông, một cỗ gió lốc màu đen từ trong đó lượn vòng ra, cuốn lấy những âm sát khí tản mạn khắp nơi, trong nháy mắt bay trở về trong túi.
Trong túi càn khôn hơi căng lên rồi rất nhanh xẹp xuống, âm sát khí đã bị Quỷ Tướng ăn sạch sẽ.
Thẩm Lạc đi mấy bước đuổi kịp người bán hàng rong còn đang kinh hoàng bò sát đất kia, vỗ vỗ bờ vai của gã.
Người bán hàng rong kia quá kinh hãi, thân thể đột nhiên lắc một cái, nằm rạp trên mặt đất dập đầu như giã tỏi, trong miệng không ngừng kêu: "Quỷ gia gia tha mạng, tha mạng, Quỷ gia gia..."
"Ta không phải quỷ, ngươi ngẩng đầu xem một chút đi." Thẩm Lạc trấn an.
Nhưng người bán hàng rong đã mất hết can đảm, không còn nghe được thứ gì, không ngừng cầu xin tha thứ, dưới thân càng có một mùi dị dạng truyền ra.
Thẩm Lạc nhíu nhíu mày, bàn tay phủ trên bả vai gã, một cỗ dương cương lực ôn hoà chui vào trong cơ thể gã.
Người bán hàng rong chợt cảm thấy quanh thân ấm áp, lúc này mới lấy lại tinh thần, ngừng cầu xin tha thứ, đầy mắt hoảng sợ ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Lạc.
"Khách, khách quan, sao lại là ngài?" Người bán hàng rong run rẩy hỏi.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Thẩm Lạc không trả lời, mở miệng hỏi.
"Quỷ, có quỷ, có quỷ..." Được Thẩm Lạc hỏi thăm, người bán hàng rong lập tức nhớ tới chuyện khủng bố lúc trước, nhịn không được mang theo tiếng khóc nức nở lớn tiếng kêu lên.
"Quỷ đã không còn, mau nói cho ta biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Thẩm Lạc hỏi.
Người bán hàng rong nhìn qua đường phố sau lưng Thẩm Lạc, thấy nơi đó trống rỗng, quả nhiên không có gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, mở miệng đứt quãng kể lại:
"Hôm nay, hôm nay không biết sao, khách nhân nhiều hơn lúc bình thường không ít, nước sạch chuẩn bị đã dùng hết. Ta liền, ta liền đi đến cây hòe già bên này, đi lấy nước dưới giếng chuẩn bị đem về dùng. Ai ngờ vừa buông thùng nước xuống, một ác quỷ mặt mũi trắng bệch... Liền, liền thuận theo dây thừng leo lên. Ta ném thùng nước bỏ chạy, vô ý bị ngã sấp xuống, cũng không biết là bị té gãy chân hay là làm sao, chết sống, chết sống không đứng dậy được, cũng chỉ đành bò trên mặt đất, ta..."
Thẩm Lạc nghe chân tướng rõ ràng, kiểm tra một chút thương thế người bán hàng rong, phát hiện gã chỉ bị rách da, cũng không gãy xương, gã vì quá độ kinh hãi, run chân mới không đứng dậy nổi.
"Chân của ngươi không gãy, ngược lại lúc bò chạy, mài đến lợi hại." Thẩm Lạc vừa nói, vừa đỡ gã lên.
"Đa tạ, đa tạ." Người bán hàng rong phát hiện đúng như hắn nói, vội vàng xoay người cúi đầu, nói lời cảm tạ liên tục.
Thẩm Lạc nhìn quanh bốn phía một cái, cảm giác âm sát khí tản mạn khắp nơi, liền nói với người bán hàng rong:
"Trên đường quỷ vật không ít, ngươi đừng vội về nhà, ven đường tìm gia đình nào trên cửa có dán lá bùa, đi vào tránh một chút, chờ trời sáng hẵng trở về."
Người bán hàng rong nghe vậy, trên mặt lại trở nên trắng bệch, mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Không được nha, vợ con ta đang ở nhà, ta phải lập tức trở lại..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.