Dịch: Độc Lữ Hành
Trong đêm, Thẩm Lạc ngồi một mình ở trước cửa sổ phòng khách, trên mặt bàn gần cửa sổ điểm một ngọn đèn dầu mờ nhạt, trên bàn đặt một lá bùa màu tím cùng ba lá bùa màu xanh.
Trên lá bùa màu tím vẽ phù văn Toái Giáp Phù, còn trên ba tấm Thanh Sương Chỉ kia thì vẽ Lạc Lôi Phù. Tất cả đều đã thành phù, được Thẩm Lạc vẽ trên đường đến Vũ Châu.
Trong đó Lạc Lôi Phù còn tốt, tỷ lệ thành phù mặc dù không cao, tiêu hao chỉ là Thanh Sương Chỉ, nhưng tấm Toái Giáp Phù kia tiêu hao là Tử Vân Chỉ trân quý.
Dù Thẩm Lạc trong mộng có kinh nghiệm vẽ bùa, lại diễn luyện trên giấy trắng và phù vàng cả ngàn lần, nhưng lúc chân chính vẽ, vẫn tiêu hao hết tất cả Tử Vân Chỉ tích góp được, cuối cùng mới thành phù một tấm.
Hắn nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ mây đen che đậy bầu trời, chỉ có thể nhìn thấy một đoàn ánh sáng mơ hồ ẩn nấp trong tầng mây, phía dưới hố trời thì đen kịt một màu, không nhìn rõ thứ gì.
Dựa theo trong du ký ghi chép, Bích Nhãn Kim Thiềm chính là dị chủng huyết mạch Nguyệt Cung Ngọc Thiềm, trời sinh có thể thông qua ngắm trăng tu luyện để thu nạp nguyệt phách, cho nên thể nội góp nhặt tinh hoa nguyệt phách cực kỳ tinh thuần.
Bất quá, vật này trời sinh tính nhát gan cẩn thận, quanh năm ẩn núp dưới mặt đất, tu sĩ bình thường rất khó phát hiện.
Mùa mưa hàng năm, bầu trời bị mây đen che khuất lâu dài, ánh trăng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mong-chu/1610499/chuong-370.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.