Mấy ngày sau.
Hoàng hôn chạng vạng tối, mặt trời chưa lặn hẳn về phía tây, nhuộm cả vùng áng mây như màu máu.
Đoàn người Thẩm gia thật vất vả đi dưới mưa dầm ra khỏi Tiền Hóa huyện cảnh, qua Du Tiền sơn khẩu, tiến nhập Du Âm huyện.
Thẩm Lạc không giống như ngày thường ngồi trong xe tu luyện, mà tự mình lái xe ngựa, ngược lại để xa phu trẻ tuổi chở mình hơn hơn nửa tháng trên đường được nghỉ ngơi. Giờ phút này gã đang ngồi ở một bên.
Xa phu tên là Vương Viễn, là nhi tử quản gia Thẩm gia. Lúc thành bị phá, cả nhà đều lưu lại trong thành, dưới sự cầu xin của lão quản gia, gã mới được Thẩm Hoa Nguyên mang theo.
"Thẩm tiên sư, ngọn núi kia chính là Du Tiền sơn sao?" Vương Viễn đưa tay chỉ vào một dãy núi đen sì mơ hồ phía xa, hỏi.
"Không sai, là nó." Thẩm Lạc nhìn thoáng qua, nhẹ gật đầu, nói.
"Khi còn bé, cha ta từng nói, trước kia nơi này là một chỗ trọng yếu sản sinh dược liệu của Thẩm gia, trên núi mọc rất nhiều cây du, hàng năm đến mùa, trên cây sẽ mọc đầy quả du thơm ngọt, hình dáng giống đồng tiền nhỏ, có thể ăn sống cũng có thể nấu chín, người ăn vào sẽ có tài vận gia thân." Trong mắt Vương Viễn lóe lên một vòng hồi ức, nói.
"Quả du. . . Khi còn nhỏ ta cũng đã nếm qua." Thẩm Lạc nghe vậy, cũng không nhịn được nhớ lại chuyện cũ.
"Hương vị như thế nào?" Ánh mắt Vương Viễn hơi sáng lên, vội vàng hỏi.
Thẩm Lạc thấy bộ dạng chờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mong-chu/1610445/chuong-315.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.