Trong bụi mù, thân hình Thẩm Lạc chẳng những không lui nửa phần, ngược lại tiến tới, nhảy lên trước một cái đã tới trước người Tê Ngưu tướng quân, tung một chõ về phía bụng của nó.
"Ầm", lại một tiếng vang trầm trầm.
"Ây. . ."
Tê Ngưu tướng quân kêu lên một tiếng đau đớn, cả người như tảng đá bị lật tung, lộn mấy vòng trên mặt đất mới ngừng lại được.
Chờ đến khi khói bụi tán đi, đám người đã thấy Thẩm Lạc ngồi xổm bên người Tê Ngưu tướng quân, hai tay điểm lên mi tâm của nó, dưới đầu ngón tay đang đè một tấm Lạc Lôi Phù.
"Thế nào, có phục hay không?" Thẩm Lạc cười hỏi.
Ánh mắt Tê Ngưu tướng quân lật lại, miễn cưỡng có thể nhìn thấy lá bùa dính trên trán của mình, cứng cổ nói: "Ra đời, sớm biết sẽ có một ngày như vậy, ngươi động thủ đi, mười tám năm sau lão tử lại là một trang hảo hán."
"Có phải ngươi đã xem qua các sách kỳ quái gì không?" Thẩm Lạc nghe lí do thoái thác này hơi quen tai, nhịn không được nhíu trán, có chút buồn bực hỏi.
Trong rất nhiều thoại bản tiểu thuyết của dân gian, một số lục lâm hảo hán trước khi chết, cũng nói lên lời như thế.
"Cái tên nhà ngươi, rõ ràng là một Nhân tộc, sao thân thể lại cứng như vậy, khí lực còn hơn cả ta? Ta thua tâm phục khẩu phục, ngươi muốn đánh muốn giết, động thủ nhanh lên, để cho ta thống khoái." Nghe Thẩm Lạc hỏi như vậy, Tê ngưu tinh kia hơi nhụt chí, nói.
Thẩm Lạc nghe vậy, không đùa giỡn nữa, ngón
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mong-chu/1610444/chuong-314.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.