Thẩm Lạc đặt ánh mắt lên khối ngọc bội hình tròn trông khá bình thường kia, sau khi dò xét một hồi, trong mắt liền lóe lên vẻ khó mà tin nổi.
“Sư thúc tổ, không lẽ đây chính là Thuần Dương Bảo Điển?” Thẩm Lạc kinh ngạc hỏi.
Lão đạo khẽ gật đầu, hai tay liên tiếp kết động pháp quyết huyền diệu, không ngừng đánh vào ngọc bội trong lòng bàn tay Thẩm Lạc.
Trên mặt ngọc bội tức thì có ánh sáng chớp động, kế đó, một màn sáng từ trong ngọc bội tỏa ra, trên đó không ngừng thấy văn tự xuất hiện, biến hóa mà nội dung văn tự chính là khẩu quyết công pháp Thuần Dương Bảo Điển.
Thẩm Lạc đưa mắt đảo qua những văn tự kia, đang khi muốn nhìn cho rõ, ánh sáng trên ngọc bội bỗng lóe lên rồi đột nhiên thu lại, những văn tự kia cũng theo đó lập tức biến mất không thấy gì nữa.
“Thẩm Lạc, muốn kế thừa bảo điểm thì hãy còn một chuyện cuối cùng phải làm.” Sư thúc tổ trầm giọng nói.
“sư thúc tổ, mời người nói.” Thẩm Lạc hít sâu một hơi, đáp.
“Ta muốn người dùng Đạo tâm và danh nghĩa Tam Thanh lập lời thề độc. Ngày sau bất kể là chính ngươi hay là tìm ai khác, nhất định phải đem Xuân Thu quán truyền thừa tiếp, hơn nữa cam đoan tuyệt đối không mang pháp thuật, công pháp trong Thuần Dương bảo điển truyền thụ cho người ngoài Tiểu Mao Sơn nhất mạch.” Lão đạo nhìn Thẩm Lạc, trong mắt có thêm một tia sát khí không dễ phát hiện.
Thẩm Lạc thầm rùng mình, xem bộ dạng này nếu hắn không đáp ứng, chỉ e
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mong-chu/1610240/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.