Trí giả thấy trí, yêu nhân thấy yêu.
Cùng một chuyện, Tiêu Phàm cùng Thái Hư quan điểm hoàn toàn bất đồng, vốn là chuyện liên quan đến vận mệnh quốc gia, Thái Hư lại coi Tiêu Phàm như hái hoa tặc, chuyện này làm Tiêu Phàm rất buồn bực.
Rốt cuộc là bởi vì Thái Hư vốn là yêu nhân, hay là bởi vì Tiêu Phàm hắn trong mắt mọi người chính là yêu nhân.
- Sư phụ, ta trong mắt ngươi là hạng người gì?
Tiêu Phàm không nhịn được hỏi, giờ khắc này hắn đột nhiên sinh ra tò mò.
Thái Hư liếc hắn, hừ lạnh:
- Ngươi là hỗn trướng.
- Nhưng ta rất anh tuấn nha...
Tiêu Phàm có chút không cam lòng.
- Vậy ngươi nhiều lắm cũng chỉ là hỗn trướng anh tuấn...
Tiêu Phàm nghĩ nghĩ, cảm thấy đánh giá này rất không khách quan.
Đó là một vấn đề biện chứng, mắt hỗn trướng nhìn ai cũng đều là hỗn trướng.
- Được rồi, mặc kệ ta là cái gì, sư phụ, loại thuốc ta vừa nói kia, ngươi đến cùng có hay không?
Thái Hư vẻ mặt cảnh giác nói:
- Ngươi muốn loại thuốc này làm gì?
- Gần đây tinh thần hơi kém, muốn uống mấy viên giải tịch mịch, ta nói thế ngươi tin không?
- Không tin.
- Vậy ngươi cũng đừng nói nhảm nhiều như vậy, mau đưa phương thuốc đây, đây là cơ mật triều đình, nói ngươi cũng không hiểu.
Tiêu Phàm có chút không nhịn được.
Thái Hư đảo cặp mắt, thong thả nói:
- Ngươi nói loại thuốc kia, bần đạo quả thật có, nhưng thuốc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-minh-vuong-hau/1935655/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.