Tiêu Phàm rời phòng rất thỏa mãn, hắn cảm giác mình đối với Trương Hồng Kiều thái độ rất chính xác. Sau này, mỗi ngày nhìn nàng liếm một quả chuối tiêu thôi không cần vào, đương nhiên nếu nàng yêu cầu Tiêu Phàm cũng tuyệt không chối từ.
Để Trương Hồng Kiều lại phòng, Tiêu Phàm sai người phái hai nha hoàn lanh lợi hầu hạ nàng rồi kệ đó.
Bắc Bình là nơi hung hiểm, Tiêu Phàm thân là khâm sai, còn nhiều việc để làm, không thể trầm mê nữ sắc.
Tiêu Phàm tiến vào Bắc Bình, thân quân vương phủ bên ngoài hành dinh cũng nhiều hơn, ngoài Giới Thai tự cũng nhiều người mang đồ dân thường đi tới đi lui, thêm nhiều người bán hàng rong ánh mắt chăm chú nhìn vào trong tự hơn.
Mấy kỹ xảo này đương nhiên không gạt được Cẩm Y vệ thân quân, đây vốn là chuyên ngành của họ mà, nên khi được thông báo Tiêu Phàm chỉ mỉm cười, nhàn nhạt bảo kệ họ đi.
Sau mấy ngày, Tiêu Phàm mang quan phục, lên nghi trượng, đi về phía bắc.
Dựng cờ hiệu thay thiên tử khao quân, đi đến đại doanh biên quân ngoài Bình thành. Cờ hiệu này quá lớn, Chu Lệ cũng không thể phản đối, đành phải ngầm hạ lệnh, không ai được nói chuyện nhiều với khâm sai, không được ai tiết lộ các vấn đề nhạy cảm như nhân số tướng sĩ, lượng lương trữ hàng.
Được mật lệnh như thế nên tất cả các tướng sĩ đều ngậm miệng không nói gì, cho nên dù Tiêu Phàm cố gắng thế nào cũng không thu được tin tức gì có giá trị.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-minh-vuong-hau/1935653/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.