Tiếng đồng la gõ văng vẳng khắp trời đêm, quanh lầu chính xuất hiện mấy trăm cẩm y thân quân cầm cường nỏ, đuốc chiếu sáng trưng soi rõ hai gã thích khách.
Biến cố trong trầm mặc sinh, mấy trăm người như một người, lặng yên không một tiếng động hoàn thành bao vây.
Tiêu Phàm được thân quân vây vào giữa, nở nụ cười hiền lành như thiên sứ, miệng chậc chậc châm chọc:
- Các ngươi thật sự đến a? Chậc chậc, cái gì ta cũng đã đoán ra, các ngươi còn ra vẻ gì nữa.
Xuất sư bất lợi, một người tự mình ngộ sát, còn hai gã thích khách mặt lộ rõ vẻ tuyệt vọng, hai người nhìn nhau, mắt lộ vẻ quyết tuyệt. Hai người là tử sĩ, sứ mệnh là hoàn thành nhiệm vụ, tử vong vốn chẳng coi vào đâu. Hai tay run run, trong tay hai người xuất hiện thêm một thanh chuỷ thủ, rõ ràng chuỷ thủ có kịch độc.
Nhưng rõ ràng họ đang trong tình thế bất lợi, bốn phía đầy cung nỏ bao vây, chỉ cần hơi nhúc nhích chắc chắn sẽ bị bắn thành nhím.
Hai người liếc nhau, đột nhiên làm ra động tác không ai tưởng tưởng được. Một tên thích khách rung tay, một đạo ngân quang bay đến trước ngực Trương Tam Phong, Trương Tam Phong thong dong cười, cả người lăng không bay lên, thoải mái tránh thoát.
Thích khách thừa dịp đó vận lực nhảy xuống, nơi họ đáp xuống là thư phòng. Trong thư phòng, Thái Hư mặc quan phục của Tiêu Phàm đang rất tức giận nhìn Tiêu Phàm dương dương đắc ý đứng ngoài, sư phụ bị đồ đệ ngốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-minh-vuong-hau/1935635/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.