Tiêu Phàm rất muốn cho Thái Hư một cái đánh giá, nghĩ tới nghĩ lui tất cả đều là xấu. Một người rất thần kỳ, chính là cả đời chưa làm một chuyện tốt, Thái Hư làm rất ổn, thực không dễ dàng.
Nhận lão làm sư phụ chính là sự kiện thất bại trong đời Tiêu Phàm. Hắn rất muốn xuyên qua lần nữa, trở lại Giang Phổ huyện hai năm trước, khi lão chụp bờ vai hắn, nghiêm nghị và quyền uy bảo “Ngươi có điềm xấu”, khi đó, hắn sẽ không bao giờ hồ đồ mời lão ăn cơm nữa, mà cầm một cục gạch vỗ thẳng vào mặt lão, sau đó thong dong phất tay áo, bĩnh tĩnh tránh đi.
Nhưng trên đời không có thuốc hối hận!
Cho nên, Tiêu Phàm vẫn phải gọi người sư phụ này, cho dù hắn đốt rụi kinh sư thì Tiêu Phàm vẫn phải lo. Ân oán giữa thầy trò, xui xẻo chính là Phương Hiếu Nhụ.
Hắn bây giờ còn nằm ở hoa viên, người đã hôn mê, phía sau gáy gồ lên cục u to tướng, cung kỹ của Tiêu Phàm lực rất ổn, chỉ là chính xác quá kém.
- Phương đại nhân, ta có lỗi với ngươi...
Tiêu Phàm có chút biến sắc.
Đại nho đương thời ba lần bốn bận bị hắn hành hạ như thế, đúng là có lỗi thật, nếu bị người đọc sách biết thần tượng chịu tai ương như thế hắn không bị mắng chết mới là lạ...
- Tiêu lão đệ, ngươi bây giờ nhận lỗi thật sự là lãng phí nước miếng, Phương đại nhân còn choáng váng lắm...
Tào Nghị khuyên giải.
- Vậy chờ hắn tỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-minh-vuong-hau/1935633/chuong-188.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.