Tiêu Phàm vội vàng lui, giống như tướng quân thua trân, lui vạn dặm nhanh như gió.
Chạy trốn, là một loại kỹ năng sinh tồn tối trọng yếu, nếu học không thông tất toi mạng.
Ví như hiện tại, Chu Doãn Văn đang có suy nghĩ khiến mình nguy hiểm đến tính mạng.
Khâm sai đại thần, phụng hoàng mệnh đi Bắc Bình trấn an Chu lão?
Tiêu Phàm rất kỳ quái, Chu Doãn văn sao lại nghĩ đến mình.
Hắn chẳng lẽ không biết mình kết bao nhiêu mối thù với Chu Lệ rồi sao?
Nếu đi Bắc Bình, phỏng chừng nửa đường sẽ bị người xử lý theo kiểu sự cố ngoài ý muốn, với vị vương gia quen âm mưu quỷ kế kia chẳng phải quá dễ dàng sao? Người ta đang chuẩn bị tạo phản, liệu có để ý đến một khâm sai đại thần quèn.
Tóm lại, nếu mình đi tất chết. Nếu người đề ra chủ ý này là Hoàng Trừng, Tiêu Phàm khẳng định không do dự đánh hắn răng rơi đầy đất, nhưng mà người này lại là Chu Doãn Văn bụng không tâm cơ a...
Đánh Hoàng đế là không đúng, nên thôi, quên đi, tha cho hắn.
Tiêu Phàm chạy rất nhanh, hắn sợ Chu Doãn Văn gọi hắn lại, thậm chí hắn còn nghĩ có nên xin nghỉ dài hạn hay không. Chờ cho Chu Doãn Văn quên ý tưởng này đi mới lại xuất hiện.
Mặt khác, hiện tại cũng là cơ hội trả thù Hoàng Trừng tốt nhất, cứ để hắn lòng vòng trước mặt Chu Doãn Văn tụng cái gì mà quân thần, dân chúng, nước cũng có thể đầy thuyền... vvv... Cứ thế thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-minh-vuong-hau/1935600/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.