*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiêu Phàm cùng Tào Nghị hai người được gia phó Cảnh phủ dẫn đường, chậm rãi đi vào nội viện Cảnh phủ.
Xuyên qua hành lang gấp khúc, qua một thủy tạ (nhà xây cất bên cạnh hoặc trên nước, dùng làm nơi thưởng ngoạn hoặc nghỉ ngơi),đi trên một đường mòn u ám, Tào Nghị nghiêng đầu, dùng thanh âm không thể thấp hơn nhẹ giọng nói:
- Đại nhân, ngài thật sự muốn bắt hung thủ?
Tiêu Phàm gật đầu:
- Đó là đương nhiên.
- Nhưng. . . Hung thủ là chúng ta mà.
Tiêu Phàm lộ vẻ xem thường, nói:
- Ngươi không nói, ta không nói, ai biết?
- Vậy ngài dự định bắt ai?
- Ngứa mắt đứa nào thì bắt thằng đó. . . Đúng rồi, ngươi bình thường có bị ai làm cho ngứa mắt không? Chúng ta làm cho hắn trở thành hung thủ bắt lại, cái gì thù đều báo. . .
Tào Nghị lau mồ hôi:
-. . .
Có một vị thượng ti coi mạng người như cỏ rác thế này, thật sự là một chuyện rất hạnh phúc.
- Gần đây cuộc sống rất thoải mái nhỉ, mặt nhìn biển rộng, miệng ăn đồ ngon, không ai chọc giận ngươi?
Tào Nghị quả quyết lắc đầu:
- . . . Không có.
- Chắc không?
- . . . Thực không có.
- Nghĩ kỹ xem! Cơ hội báo thù tốt thế này, không nên lãng phí.
- Ta thật sự là không nghĩ ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-minh-vuong-hau/1935515/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.