Mấy ngày kế tiếp, Tiêu Phàm tĩnh tâm tĩnh khí bắt đầu khổ luyện tuyệt kỹ ná cao su, vì muốn đạt hiệu quả cao nhất, hắn cố ý đào bùn đất ẩm ướt, sau đó đem bùn đất vê thành một đám bi đất, phơi dưới ánh mặt trời, làm thành đạn cho ná cao su. Sau khi phơi khô, bùn đất kết thành từng quả bóng nhỏ cứng chắc, sau khi bắn ra khỏi ná uy lực vô cùng lớn, hơn nữa bi đất cùng mục tiêu tiếp xúc sẽ tạo thành tiếng động bạo liệt, còn tạo thành một trận bụi đất khiến người tim đập nhanh, sau khi bắn trúng chẳng những có thể làm cho người đứt gân gãy xương, hiệu quả bụi mù còn có thể làm cho người ta bị một nhát trùng kích lớn vào thị giác.
Khiến người tiếc nuối chính là, ná cao su tuyệt kỹ của Tiêu Phàm thật sự không đáng một xu. Không, một xu vẫn còn là đề cao hắn, trên thực tế, bi đất sau khi ra khỏi tay hắn, độ chính xác phi thường quỷ dị, thần tiên cũng không biết nó bay tới phương nào, chính hắn lại càng không biết. Cho nên, Tiêu Phàm mỗi lần luyện tập, lấy hắn làm tâm xung quanh phạm vi mười trượng không có một bóng người, vô luận cả người lẫn vật, thậm chí tôm cua, bọ chó cũng không tìm ra một con.
Ná cao su luyện đến loại cảnh giới này, thật là vô tiền khoáng hậu.
Tiêu Phàm chính mình lại luyện đến say mê quên trời đất (bất diệc nhạc hồ),đối với việc hạ nhân Tiêu Phủ hoảng sợ không chịu nổi mỗi ngày làm như không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-minh-vuong-hau/1935513/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.