*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chu Doãn Văn vốn cho rằng Hoàng Tổ Phụ chỉ cần ra lệnh liền có thể thoải mái tước phiên, hôm nay nghe xong Tiêu Phàm chỉ điểm, hắn mới ý thức được, thì ra ẩn sau chuyện tước phiên còn có vô vàn phiền toái, đây là một chuyện lớn ảnh hưởng đến vận mệnh của quốc gia, nếu không cẩn thận bứt dây động rừng thì hậu quả khó có thể kiểm soát được, khó trách người độc đoán chuyên tài như Chu Nguyên Chương cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ.
Chu Doãn Văn thì càng khỏi phải nói, hắn còn quá trẻ, không có kinh nghiệm đối nhân xử thế, không có lịch duyệt phong phú, cũng không có lòng dạ đế vương, hắn chỉ có ưu điểm là ham đọc sách mà thôi.
- Vậy bây giờ ta nên làm gì?
Chu Doãn Văn giương mắt nhìn Tiêu Phàm, giống như một hài tử mất đi nơi nương tựa.
Tiêu Phàm lắc đầu nói:
- Thời cơ chưa đến, làm thế nào cũng đều không được, đã muốn dẹp tan mối đại uy hiếp phiên vương, thì không thể hành động hấp tấp, nếu không quân quyền có thể lại rơi vào tay ngoại thần, suy đi nghĩ lại, muốn thâu tóm quyền lực hay chuyển giao cho người khác, đó là một việc hết sức khó khăn, có thể nói là tiến thoái lưỡng nan, hoàn cảnh Đại Minh đất đai rộng lớn, các phủ các châu đếu hết sức đông dân, một mình hoàng đế tinh lực hữu hạn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-minh-vuong-hau/1935440/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.