Nghiệt đồ, nghiệt đồ. Nét mặt Thái Hư tái xanh, cả người giận đến run rẩy.
Tiêu Phàm xấu hổ cúi đầu nói:
- Sư phụ bớt giận.
- Khi sư diệt tổ a, sư môn bất hạnh a.
Thái Hư thống khổ gào khóc.
- Sư phụ xin nén bi thương.
- Cuộc đời này của bần đạo nhận một tên nghiệt đồ như ngươi khiến ta không muốn sống nữa.
- Sư phụ, đồ nhi cũng không muốn sống, nhưng xin người trước hết hãy mặc quần áo vào đi, cứ để cho tiểu đệ đệ lắc lư thế kia quả là quá bất nhã quá, lại bị nhiều người như vậy nhìn vào…
Khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Phàm đỏ bừng, bộ dáng vô cùng thống khổ.
- Bần đạo cao hứng, không được sao? Bần đạo thích nó hít thở không khí trong lòng một chút, không được ah?
Thái Hư quay mông lại hướng về đám đông thẳng lưng đứng, không hề có chút xấu hổ, còn lấy làm vinh quang.
Tiêu Phàm thở dài, có một vị sư phụ không biết xấu hổ như vậy, thân là đồ đệ cũng khiến hắn không biết dấu mặt vào đâu, lão nhân gia cũng có sinh lý cần giải quyết, mình là đồ đệ cũng nên ủng hộ hắn, nói thế nào thì cũng không nên làm như vậy nhỉ.
- Nói, ngươi nhàn rỗi không có việc gì chạy tới đây quấy nhiễu bần đạo là có ý tứ gì?
Thái Hư phẫn nộ nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, ánh mắt vô cùng bất thiện.
Tiêu Phàm xoa xoa tay, khó xử cười:
- Đồ nhi, khụ khụ, đồ nhi nghe nói sư phụ tìm được ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-minh-vuong-hau/1935427/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.