*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiêu Phàm thật sự khóc không ra nước mắt.
Cái cần đến cuối cùng cũng đã đến, đến cũng tốt, sớm hay muộn cũng có khác gì nhau, mà cũng đúng, nếu đánh Hoàng thái tôn mà không bị gì cũng không thể? Thế khác nào nói Vương triều Chu gia hết thảy đều là kẻ bất tài?
Giờ khắc này hắn chỉ nghĩ tới một chuyện đó là chạy trốn, hắn hoàn toàn không muốn đưa đầu ra cho Chu Doãn Văn chém, như vậy rất là oan ức a. Là một kẻ xuyên việt có khả năng biết trước tương lai, tuy không thể tay không đánh hổ, nhưng cũng không thể yếu đuối đến mức để người ta muốn giết thì giết, hắn xuyên việt mục đích để làm đại gia chứ không phải để người ta kề dao vào cổ như vậy.
- Tào đại nhân, ngài bảo trọng! Tiểu đệ phánh đây, núi xanh còn đó, chúng ta sẽ có ngày gặp lại…
- Không kịp nữa rồi!
Tào Nghị lên tiếng cắt ngang màn chào hỏi khách sáo đậm chất giang hồ của Tiêu Phàm, trầm giọng nói:
- Thái Tôn điện hạ gần đến đây rồi, hơn nữa Tả quân đô đốc phủ còn hạ lệnh cho quan quân bao vây tứ phía cổng thành, tất cả những người trong huyện Giang Phổ, kể cả bách tính bình dân cũng không được phép đi lại xung quanh, bây giờ ngươi muốn trốn, trừ phi ngươi có bản lĩnh qua mặt hết những người ở đây…
Tiêu Phàm lập tức tái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-minh-vuong-hau/1935333/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.