Dạ Thành Đông, Hạ Tử Quyên, Albert cùng những người khác xuất hiện tại biệt thự của Châu Kiện Hùng, bọn người Hạo Phú giơ súng chỉa vào Châu Kiện Hùng, Dạ Thành Đông lạnh lùng, trừng mắt hỏi ông ta:
"Châu Kiện Hùng! Con gái của tôi đâu?"
Châu Kiện Hùng ngồi trên ghế dáng vẻ điềm tĩnh, thản nhiên nhún vai trả lời:
"Con gái của các người ở đâu thì tôi làm sao mà biết được, cái đấy thì phải hỏi các người chứ."
"Ông đừng có giả vờ nữa, thân phận thật sự của ông chúng tôi đã biết rồi cũng biết mục đích của ông chính là trả thù." Dạ Khải Hiên rất tức giận nhưng vẫn cố gắng kìm nén lại, lạnh giọng đáp trả.
Châu Kiện Hùng vẫn không một chút lo lắng, hoảng sợ không nhanh không chậm cất giọng:"Biết thì đã sao? Các người có thể làm gì được tôi, nên nhớ con gái và con rể của các người đang ở trong tay tôi đấy."
"Con rể?" Albert nhíu mày không hiểu hai từ con rể này có nghĩa gì? Nhà bọn họ làm gì có con rể chứ.
"Thì chính là Lăng An Vũ đấy, cậu ta cũng ở trong tay của tôi." Châu Kiện Hùng nhướng mày đắc ý chậm rãi đáp lại.
Dạ Khải Hiên hừ lạnh một tiếng, cười khinh bỉ:"Từ khi nào mà Lăng An Vũ lại trở thành con rể của Dạ gia vậy chứ? Người độc ác như cậu ta không xứng, chúng tôi đến đây chỉ để cứu Tiểu Tuyết thôi."
Châu Kiện Hùng ồ lên một tiếng, nhếch môi cười:"Không biết Lăng An Vũ nghe những lời này sẽ suy nghĩ như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-minh-tinh-va-chang-ve-si/2437953/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.