🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Bệnh viện Ái Tâm

Clara, Phương Thần cùng con gái là Phương Tuệ Vi đi đến bệnh viện thăm Dạ Ngân Tuyết, nhìn thấy Hạ Tử Quyên từ phòng bệnh bước ra liền đi nhanh đến hỏi:"Chị! Tiểu Tuyết sao rồi?"

Hạ Tử Quyên có chút ngạc nhiên, tròn mắt hỏi:"Sao ba người lại ở đây? Chẳng phải em cùng Phương Thần đang ở L.E sao? Còn Tuệ Vi thì đang học ở Pháp sao lại xuất hiện ở đây?"

Clara nhanh chóng đáp lại:"Chuyện của Tiểu Tuyết đã đến tai của anh Galvin rồi, anh ấy bảo em và Phương Thần mau chóng quay về xem sao, Tuệ Vi sau khi nghe tin cũng dùng máy bay riêng để bay về đây ngay."

Hạ Tử Quyên nhíu mày lo lắng hỏi:"Vậy phụ hoàng có biết chuyện này không?"

"Chị yên tâm anh ấy không cho phụ hoàng biết chuyện này, chị hãy mau nói cho em biết bây giờ Tiểu Tuyết sao rồi?" Clara lo lắng cho cháu gái của mình, mất con là một sự đả kích rất lớn đối với một người mẹ Dạ Ngân Tuyết làm sao có thể chịu nổi chứ.

"Tiểu Tuyết vẫn như vậy không chịu ăn uống gì cả, cứ ngồi thờ thẫn như người mất hồn, suốt hai ngày nay toàn phải truyền dinh dưỡng vào cho nó." Hạ Tử Quyên ủ rũ, đau lòng nói.

"Để con vào khuyên chị ấy." Phương Tuệ Vi vội mở cửa bước vào trong phòng bệnh.


Hạ Tử Quyên ngoảnh đầu hướng vào phòng bệnh, cất giọng nói:"Hy vọng Tuệ Vi sẽ khuyên được Tiểu Tuyết."

"Tiểu Tuyết!" Phương Tuệ Vi đi đến ôm lấy Dạ Ngân Tuyết.

Dạ Ngân Tuyết vẫn ngồi im ở đấy như người mất hồn, sắc mặt trắng bệch, Phương Tuệ Vi thấy cô vẫn im lặng liền buông cô ra:"Tiểu Tuyết! Tiểu Tuyết! Chị đừng như vậy, chị đừng làm em sợ."

Bỗng nhiên, Phương Tuệ Vi hốt hoảng, kinh hãi khi nhìn thấy cổ tay của Dạ Ngân Tuyết đang chảy máu, Phương Tuệ Vi gấp gáp chạy ra ngoài, lớn tiếng gọi:

"Bác sĩ! Bác sĩ!"

Phương Thần kéo tay con gái của mình hỏi cô:"Tuệ Vi! Có chuyện gì vậy con? Sao con lại hốt hoảng gọi bác sĩ thế?"

Phương Tuệ Vi bật khóc nói với mọi người:"Tiểu Tuyết...Tiểu Tuyết chị ấy cắt cổ tay tự tử."

Hạ Tử Quyên kinh hãi chạy nhanh vào trong vội sơ cứu vết thương, bác sĩ nhanh chóng đến cứu Dạ Ngân Tuyết.

Công ty giải trí L.A

Dạ Khải Hiên đi đến công ty L.A với gương mặt đằng đằng sát khí, lãnh đạm nói với tiếp tân:"Tôi muốn gặp giám đốc Lăng của các người."

Nữ nhân viên tiếp tân rợn người với gương mặt lạnh lẽo, đáng sợ của Dạ Khải Hiên, cố cười hỏi anh:"Xin hỏi anh có hẹn trước không ạ?"

"Không, cô cứ báo với Lăng An Vũ là có Dạ Khải Hiên đến tìm là được rồi."

Nữ tiếp tân ấy vừa nghe đến ba chữ Dạ Khải Hiên liền ngay lập tức gọi điện thông báo ngay, những nhân viên khác cũng đồng loạt hướng mắt nhìn anh, ai chẳng biết Dạ Khải Hiên chính là người thừa kế tập đoàn Dạ thị là người không nên đắc tội.

Nữ nhân viên tiếp tân mỉm cười nói với Dạ Khải Hiên:"Giám đốc Lăng cho mời anh lên đó ạ."


Dạ Khải Hiên được nhân viên dẫn lên phòng làm việc của Lăng An Vũ, Lăng An Vũ thấy Dạ Khải Hiên bước vào liền đứng dậy cười như không, cất giọng hỏi:

"Không biết hôm nay giám đốc Dạ đến đây là có chuyện gì?"

Dạ Khải Hiên không nói không rằng một mạch bước nhanh đến đấm vào mặt của Lăng An Vũ, nắm cổ áo của Lăng An Vũ trừng trừng mắt, quát lớn:

"Cậu còn dám hỏi là đến đây có chuyện gì sao hả? Hôm nay tôi đến đây chính là muốn giết chết cậu đền mạng cho cháu gái của tôi."

Lăng An Vũ cười khẩy một tiếng, nghênh mặt bình thản đáp trả:"Có bản lĩnh thì anh cứ giết đi, tôi thấy em gái của anh vẫn còn rất yêu tôi đấy nếu anh giết tôi rồi thì không biết em gái của anh sẽ như thế nào?"

"Khốn nạn, cậu còn dám nhắc đến Tiểu Tuyết sao? Cậu có biết suốt hai ngày nay Tiểu Tuyết không ăn không uống, bác sĩ chỉ có thể truyền dinh dưỡng cho em ấy thôi không? Cậu khiến em tôi sống không bằng chết như vậy cậu thật sự vui sao?" Dạ Khải Hiên như muốn phát điên giết chết Lăng An Vũ ngay lập tức khi dám nhắc đến Dạ Ngân Tuyết.

"Vui chứ, tôi chính là mong thấy bộ dạng đó của cô ta, tôi muốn các người từng người từng người một sống không bằng chết." Lăng An Vũ trợn trừng mắt, nhẫn tâm, vô tình đáp lại một cách tuyệt tình.

"Tiểu Tuyết đúng là mắt mù mới yêu cậu, tôi nhất định sẽ bắt cậu phải trả giá với những gì mà cậu đã gây ra."

Tiếng chuông điện thoại của Dạ Khải Hiên bỗng vang lên, lấy điện thoại ra thấy người gọi đến là mẹ của mình, anh vội nghe máy, bên kia Hạ Tử Quyên ngay lập tức lên tiếng nói với anh:

"Tiểu Hiên! Tiểu Tuyết cắt cổ tay tự vẫn rồi, bác sĩ đang cấp cứu, con hãy mau đến đây đi."

"Sao chứ? Tiểu Tuyết tự vẫn? Con đến ngay." Dạ Khải Hiên cúp máy, vội vàng rời đi.

Trước khi đi, Dạ Khải Hiên quay đầu lại nhìn Lăng An Vũ với ánh mắt giận dữ, căm phẫn, nghiến răng cất tiếng:"Tiểu Tuyết đã tuyệt vọng đến mức phải như vậy rồi, bây giờ thì cậu đã vừa lòng hả dạ chưa?"

Nhìn Dạ Khải Hiên nhanh chóng rời khỏi, Lăng An Vũ cũng vội bước theo nhưng đến cửa anh dừng lại, quay người trở về ghế làm việc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.