Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103
Chương sau
Trần Uyển Dư lái xe đưa Dạ Ngân Tuyết đến một bệnh viện gần đó đợi bác sĩ kiểm tra xong Trần Uyển Dư bước vào vội hỏi bác sĩ: "Bác sĩ! Bạn của tôi sao rồi? Cậu ấy không sao chứ?" Bác sĩ cười nhẹ khẽ lắc đầu từ từ trả lời Trần Uyển Dư: "Bạn của cô không sao cả chỉ là do quá kích động thôi nhưng mà sao này tránh để cô ấy bị kích động như thế bởi vì bạn của cô đang mang thai cái thai đã được gần một tháng rồi." "Bác sĩ nói sao? Mang thai?" Trần Uyển Dư hốt hoảng, sững sốt đứng hình vài giây cô nhăn nhó khó coi tại sao đứa bé lúc nào không đến lại đến ngay lúc này chứ? Bác sĩ gật đầu mỉm cười nói:"Bạn của cô sẽ nhanh chóng tỉnh lại thôi lúc đó có thể xuất viện được rồi." "Vâng! Cảm ơn bác sĩ." Trần Uyển Dư cười như không khom người cảm ơn. Một lúc sau, Dạ Ngân Tuyết tỉnh lại Trần Uyển Dư nắm lấy bàn tay của cô tươi cười cất giọng: "Tiểu Tuyết! Cuối cùng cậu cũng tỉnh lại rồi cậu làm tớ lo chết mất." Dạ Ngân Tuyết mỉm cười ngồi dậy giọng nói êm tai nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi vì đã làm cậu lo lắng rồi bây giờ chúng ta hãy quay về thôi." Trần Uyển Dư kéo tay của Dạ Ngân Tuyết lại gương mặt có chút khó coi môi mấp máy lên tiếng:"Khoan đã! Tớ còn một chuyện muốn nói với cậu." "Có chuyện gì thì chúng ta lên xe rồi nói." Dạ Ngân Tuyết kéo Trần Uyển Dư đi vừa bước được một bước đã bị Trần Uyển Dư kéo ngược lại. Dạ Ngân Tuyết hơi chau mày nhìn, Trần Uyển Dư cắn khóe môi nhắm chặt mắt lại nói cho cô biết:"Tiểu Tuyết! Lúc nãy bác sĩ nói cậu đã có thai rồi cái thai đã gần một tháng." Dạ Ngân Tuyết vừa nghe xong như một tiếng sét ngang tai, đứng thần người ra cô hoàn toàn bị đứng hình, sững sờ rồi gương mặt dần trở nên vặn vẹo đến mức khó coi: "Uyển Dư! Lời của cậu nói là thật sao? Nếu là thật vậy thì bây giờ tớ nên vui hay buồn đây? Tại sao nó lại đến ngay lúc này?" Trần Uyển Dư thấy cô dần trở nên kích động liền nắm chặt hai bàn tay của cô lại: "Tiểu Tuyết! Cậu hãy bình tĩnh lại nghe tớ nói bây giờ chúng ta hãy quay về nhà trước đi có được không? Cậu đừng kích động mà ảnh hưởng đến đứa bé." Dạ Ngân Tuyết bật khóc nói không thành lời được nữa:"Uyển...Uyển Dư! Cậu...cậu bảo tớ bình tĩnh tớ phải bình tĩnh sao đây? Tớ nên giữ hay bỏ cái thai đây? Cậu hãy nói cho tớ biết đi." Trần Uyển Dư ôm Dạ Ngân Tuyết an ủi:"Tớ biết bây giờ cậu rất rối bời nhưng đó là một sinh linh bé nhỏ cậu thật sự đành lòng bỏ nó hay sao?" "Vậy thì tớ sẽ không bỏ đứa bé nhưng cậu hãy hứa với tớ đừng nói chuyện này cho ai biết cả đặc biệt là ba mẹ của tớ họ nhất định sẽ bắt tớ bỏ cái thai. Không được! Tớ phải rời khỏi đây rời khỏi thành phố này chỉ như vậy họ mới không làm hại đến con của tớ." "Được! Được! Bây giờ chúng ta hãy quay về trước về bàn bạc kĩ chuyện này cậu muốn như thế nào tớ cũng đều sẽ giúp cậu." Dạ viên Trần Uyển Dư đưa Dạ Ngân Tuyết về đến Dạ viên, hai người các cô đều mặc tất cả mọi người không hề quan tâm đến mà một mạch đi thẳng lên phòng đóng cửa khoá chặt lại. Trần Uyển Dư ngồi trên giường đối diện với Dạ Ngân Tuyết sắc mặt nghiêm túc hỏi cô:"Tiểu Tuyết! Bây giờ cậu tính như thế nào?" Dạ Ngân Tuyết cắn chặt môi của mình suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Trước tiên tớ sẽ tuyên bố rút khỏi ngành giải trí một thời gian dài sau đó tớ sẽ rời khỏi thành phố này đến một làng chày nhỏ ở thành phố B sinh sống ở đấy nhưng điều tớ lo là với thế lực của gia đình tớ thì chắc chắn sẽ tìm ra tớ nhanh thôi." Trần Uyển Dư cau mày suy nghĩ cách giúp bạn của mình:"Vậy thì chúng ta hãy nhờ thêm một số người giúp đỡ nữa đi nhờ bọn họ che giấu mọi tin tức của cậu." "Là ai chứ?" Dạ Ngân Tuyết nhíu chặt đôi mày ánh mắt nghi hoặc cô không nghĩ đến ai có thể qua mắt được ba mẹ của cô. "Một người thì không thể nhưng nhiều người thì chưa chắc là không thể chúng ta sẽ nhờ anh Khải Hiên, Tạ Anh Minh và anh Hoàng Trung giúp bây giờ chúng ta chỉ có thể tin tưởng ở ba người họ thôi." Dạ Ngân Tuyết im lặng một lúc rồi gật đầu một cái thật mạnh đồng ý: "Được! Về anh hai và Tạ Anh Minh thì tớ sẽ nói còn về anh Hoàng Trung thì cậu hãy nói cho anh biết, đây là con của tớ và An Vũ tớ nhất định sẽ bảo vệ đến cùng không cho phép bất cứ ai làm hại đến nó."
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103
Chương sau