Lăng An Vũ lấy điện thoại ra gọi cho Hạo Tư chuẩn bị nhấn nút gọi một bàn tay thon dài, trắng nõn vỗ vào vai của anh từ phía sau. Anh giật mình quay người lại nhìn, thấy Dạ Ngân Tuyết đang đứng mỉm cười với mình, Lăng An Vũ mừng rỡ vội ôm chặt lấy cô.
Dạ Ngân Tuyết ôm lấy anh mỉm cười cực kì vui trong lòng, cô khẽ hỏi anh:
"An Vũ! Em thích anh! Anh có gì muốn nói lại với em không?"
"Anh thích em!" Lăng An Vũ vẫn ôm chặt lấy cô, lúc nãy khi cô biến mất anh thật sự rất hoảng, rất sợ.
Đột nhiên, Lăng An Vũ chợt nhớ ra vết máu liền buông cô ra, vội vàng kiểm tra hỏi cô:
"Phải rồi vết máu dưới đất là sao? Em bị thương chỗ nào sao?"
Dạ Ngân Tuyết phì cười lắc lắc đầu xoay một vòng cho anh xem:
"Vết máu lúc nãy không phải là máu của em mà là tiết lợn em chỉ là hù anh thôi."
Lăng An Vũ thở phào nhẹ nhõm trong người:
"Em thật là làm anh sợ chết khiếp."
"Nếu em không làm vậy thì anh đâu có nói thật lòng mình, cuối cùng em cũng đã theo đuổi được anh rồi."
Lăng An Vũ xoa xoa đầu của cô:"Anh thật sự hết cách với em, thôi được rồi chúng ta quay về thôi."
Lăng An Vũ nắm lấy bàn tay của cô rồi đưa cô quay về, đi ngang qua tiệm mỳ bà chủ quán nhìn thấy anh và cô tay trong tay bà mỉm cười cất giọng: "Chàng trai trẻ! Cậu làm lành với bạn gái của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-minh-tinh-va-chang-ve-si/2437827/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.