Biển đêm cũng thật đẹp đi, từng cơn gió cứ nhè nhẹ thổi qua khiến cô vui vẻ cười hạnh phúc. Bàn tay bên dưới luôn được anh siết chặt, sự ấm áp này quá đổi to lớn.
- Nhất Dương à, sau này anh muốn chúng ta sinh bao nhiêu đứa con?
- Em muốn có con sao?
- Ừm, em muốn chúng ta có một gia đình trọn vẹn.
- Chỉ cần em muốn, bao nhiêu anh cũng cho em.
Cẩm Nhiên bĩu môi đưa tay đánh nhẹ lên ngực anh. Cứ như vậy, cả hai sánh bước bên nhau trên bãi biển vắng. Họ cùng nhau trò chuyện, cùng nhau cười đùa. Hạnh phúc mới đang mở ra, và họ sẽ nhiệt tình chào đón.
Bất chợt cơn mưa chẳng biết từ đầu kéo đến. Đổ ào ào xuống hạ giới, Nhất Dương kéo tay cô nhanh chóng chạy về phía xe. May mà cả hai vẫn chưa bị ướt lắm, ngồi trong xe mà không khỏi bật cười.
- Để anh lau cho em.
Nhất Dương đưa khăn giấy tới lau đi khuôn mặt ướt nhẽm của cô. Động tác tay anh bất ngờ dừng lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn vào cô. Cẩm Nhiên đưa mắt lên nhìn anh khi thấy anh không có động tĩnh gì liền khó hiểu.
- Anh sao vậy?...ưm...
Môi cô bị anh cuốn lấy, cuồng nhiệt gặm nhấm từng chút ngọt ngào. Cẩm Nhiên đưa tay lên ngực anh liên tục đánh nhẹ để nhắc nhở. Bất ngờ ghế của cô ngã ra sau, Nhất Dương cũng nhanh chóng trườn lên người cô. Theo phản xạ, Cẩm Nhiên nắm lấy cổ áo mình nhìn xung quanh.
- Anh tính làm chuyện này...trên xe sao?
- Sẽ không ai thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-minh-tinh-la-chong-toi/653380/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.