Đã một tuần trôi qua, Nhất Dương cũng chẳng có chút động thái muốn nói đến việc kết hôn. Cẩm Nhiên cũng dần để qua đi, cô không muốn quá khứ lại một lần nữa diễn ra. Hiện tại, cả hai yêu nhau đã là quá đủ rồi.
Hôm nay, Nhất Dương không có lịch trình. Mà cô cũng chẳng phải đi làm. Thế nhưng mới sáng sớm cô đã không thấy anh đâu. Gọi thì anh chẳng bắt máy, nhắn tin anh cũng không trả lời. Liên lạc cho những người thân cận cũng không biết anh ở đâu. Cẩm Nhiên cuối cùng đành giết thời gian bằng những bộ phim trong lúc đợi anh về.
Chiều tối, Nhất Dương phóng xe vào gara. Bước lên nhà vừa thấy cô anh đã nở nụ cười bước lại. Cẩm Nhiên giận dỗi đẩy anh ra.
- Anh đi đâu mà bây giờ mới về? Anh kiểm tra điện thoại xem em đã gọi và nhắn tin cho anh nhiều thế nào?
- Anh xin lỗi.
- Xin lỗi gì chứ? Anh có biết em lo thế nào không hả?
Nước mắt cô chảy xuống, có trời mới biết cô lo lắng thế nào khi không thể liên lạc với anh. Nhất Dương hốt hoảng ôm lấy cô, để cô khóc trong lòng mình. Anh hối hận đưa tay vuốt ve tấm lưng nhỏ.
- Anh xin lỗi, đừng khóc, đừng khóc.
- Híc, anh rốt cuộc là đã đi đâu hả?
- Anh có chút việc thôi. Hôm nay, chúng ta ra ngoài ăn tối nhé?
Cẩm Nhiên lau đi nước mắt gật gật đầu. Cô lên lầu nhanh chóng thay đồ bước xuống nhà cùng anh. Nhất Dương khẽ cười nắm lấy tay cô xuống gara. Nhìn con đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-minh-tinh-la-chong-toi/653379/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.