Tối hôm ấy, Nhất Dương sau khi tắm rửa lại nằm trên giường đánh game. Cẩm Nhiên nhìn qua anh rồi nhìn tuýp thuốc trên tay mình. Lấy mốt chút dặm nhẹ lên vùng mắt thâm. Nhất Dương nhìn qua cô khẽ cười rồi lại nhíu mày khó hiểu. 
- Em sức gì lên mắt vậy? 
- À là kem dưỡng của Nhạc Hạo. Anh ấy thấy mắt em bị thâm nên mua đưa cho em lúc chiều. 
- Sao lại thâm? 
Anh bỏ điện thoại qua một bên, ngồi dậy tiến lại phía cô. Đưa tay nâng nhẹ khuôn mặt xinh đẹp lên, anh không khỏi thở dài lo lắng. 
- Xin lỗi, anh bận quá nên không để ý. 
- Không sao đâu, dạo này lịch trình của anh dày như vậy. Làm quản lý của anh thôi mà em đã mệt tới mức muốn lả người, anh lại phải mệt gấp mấy lần em nữa...một chút này sao có thể phiền tới anh. 
- Đồ ngốc, ngày mai ở nhà nghỉ ngơi đi. Anh tự đi một mình được, còn không anh sẽ cử nhân viên đi theo. 
- Em vẫn muốn ở bên cạnh anh cơ. 
- Em là u mê anh sao, hửm? 
Cẩm Nhiên khẽ cười đứng dậy leo lên giường ngủ. Nhất Dương cũng nhanh chóng lên giường ôm lấy cô. Chóp mũi anh khẽ cọ vào vùng cổ khiến cô vì nhột mà ngọ nguậy. 
- Đừng haha. 
- Ngày tới anh không có lịch trình, sẽ dành cả ngày dài cho em. 
- Được. 
Anh yêu thương hôn chụt lên môi cô. Cẩm Nhiên nằm trong lòng anh một chút liền ngọ nguậy. Cô ngước lên nhìn anh, đôi môi xinh đẹp mấp máy gọi tên anh. 
- Nhất Dương... 
- 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-minh-tinh-la-chong-toi/653347/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.