Tôi tỉnh dậy do thấy quá lạnh, vừa mở mắt đã phát hiện mình bị trói chặt vào chân bàn sắt, nước chảy ròng ròng trên mặt.
Tôi vẫn ở trong căn phòng đó, Viên Hỷ Lạc đứng bên cạnh gã đặc phái viên đã trở về, hắn đang hắt nước trong bình tông vào mặt tôi.
Tôi thựcsự không muốn nhìn thấy hắn, lướt qua vai hắn, tôi thấy đầu tóc Viên HỷLạc đã được vuốt lại gọn gàng, vẻ mặt lạnh băng như cũ.
Có vẻ tôi đã ngất xỉu trong thời gian khá dài, không biết gã đặc phái viên đãgiải quyết xong chuyện của hắn chưa. Thằng chó Nhật! Chẳng ngờ tôi không thể thay đổi được chuyện gì thật, đã thế lại tự dẫn xác đến miệng cọp.
“Sao anh có thể phạm phải lỗi lầm ngớ ngẩn thế chứ?” - Ngữ khí của Viên Hỷ Lạc rất phẫn nộ, hình như cô ấy đang chất vấn hắn.
“Thời gian chưa đủ chín muồi, tôi bật đèn sớm quá! Bọn chúng di chuyển rấtthận trọng, chúng chưa vào đến nơi sâu nhất thì tôi đã bật đèn, kết quảchúng có đủ thời gian để lao trở ra và chạy thoát từ phòng chiếu phim.Có điều cô yên tâm, cho dù chúng có thoát khỏi đây thì cũng không sốngđược bao lâu đâu. Vả lại, nơi đây có gì đó không ổn lắm!” - Gã đặc pháiviên nói rồi chộp lấy mặt tôi và xoay lại phía hắn và gằn giọng hỏi:“Bọn mày có mấy người?”
Tôi không đoái hoài gì đến hắn, hắn lậptức tát tôi mấy cái nảy lửa, tát đến nỗi tôi nổ đom đóm mắt, rồi cấtgiọng quát lớn: “Tao hỏi mày, mẹ kiếp, bọn mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mac-thuong-lang/2835922/quyen-2-chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.