Nếu tôi tính khôngnhầm thì bây giờ mới là đầu tháng chín, thời tiết đã mát mẻ hơn lúcchúng tôi ra khỏi hang động rất nhiều. Mà kể từ lần cuối rời khỏi đây,nhóm Viên Hỷ Lạc không quay về nữa, từ đó họ hoàn toàn bặt vô âm tín.
Ban đầu, Khôn Lỏi còn âm thầm chăm chú giám sát bọn tôi nhưng bây giờ cậuta cũng đứng ngồi không yên, tuy cậu ta cố gắng không biểu hiện ra ngoài nhưng chẳng tác dụng gì. Hiển nhiên, thời gian chờ đợi đã vượt qua dựkiến ban đầu của họ. Tâm trạng của chúng tôi cũng bắt đầu thay đổi,Vương Tứ Xuyên càng lúc càng bình tĩnh, còn tôi thì càng lúc càng sốtruột.
Tôi biết suy đoán, hoặc có thể nói là dự cảm của mình đã linh nghiệm.
Tôi không biết họ đi đâu, cũng không có cách gì đi tìm họ được, đành nhẫnnại chờ đợi. Thời gian trôi qua từng ngày, nhưng vẫn không thấy bóngdáng họ quay lại, tình hình trở nên vô cùng căng thẳng.
Chúng tôi đều biết, bất luận hang động khó tìm đến đâu thì họ cũng phải trở về từ lâu rồi mới phải, vậy mà giờ vẫn biền biệt như chim trời cá bể. Về cơbản, tôi chỉ có thể phỏng đoán ba khả năng: họ đã xảy ra sự cố gì đóhoặc bị lạc đường, hoặc họ bị mắc kẹt ở một nơi nào đó trong rừng.
Mấy ngày đầu, tôi và Khôn Lỏi chỉ tìm kiếm trong phạm vi tương đối hẹp, nên chẳng phát hiện ra điều gì. Khôn Lỏi không để chúng tôi cầm theo ba lô, vì vậy cả nhóm chẳng thể đi xa được. Cậu ta rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mac-thuong-lang/2835908/quyen-2-chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.