Sau khi giật mìnhthức giấc, phải mất một lúc lâu tôi mới phản ứng lại được. Vương TứXuyên chưa ngủ say, cậu ta liền nhỏm dậy, hỏi nhỏ: “Mẹ đứa nào nửa đêmnửa hôm lại bò dậy thế?”
“Chẳng ai cả!” - Tôi nhìn sang anh Điền - “Mọi người đều ở trong nhà.”
Chúng tôi nhìn chằm chằm vào cánh cửa, sau đó tiếng “cốc cốc cốc” lại vanglên, rõ ràng có người đang gõ cửa. Hành động vốn rất bình thường nàybỗng trở nên thật quái dị trong hoàn cảnh lúc nửa đêm thanh vắng.
Chúng tôi đưa mắt nhìn nhau, Vương Tứ Xuyên phỏng đoán: “Lẽ nào gấu chó đang gõ cửa?”
“Gấu chó nào mà lễ phép thế!” - Tôi mỉa mai.
Tiếng gõ cửa không hề mạnh tay, mà còn có vẻ hơi do dự, nghe cứ quỷ dị thế nào ấy.
Vương Tứ Xuyên liếc mắt ra hiệu, rồi chộp lấy một thanh củi trong đống lửa,hai chúng tôi một người bên trái, một người bên phải mon men tiến lạigần cánh cửa. Vương Tứ Xuyên kéo mạnh cửa vào, dúi bó đuốc về phíatrước, nhưng tôi phát hiện phía trước chẳng có ai.
Tôi thò đầu ra ngoài quan sát, thì thấy trên mặt đất cạnh cửa có hai vết chân bết bùnrất lớn, tim tôi hụt đi một nhịp, đang định nói thì Vương Tứ Xuyên ngănlại. Cậu ta đi hẳn ra ngoài, giơ đuốc soi xung quanh, thuận theo chiềuánh lửa, tôi nhìn thấy có mấy khối bùn khổng lồ đang đứng ở xa xa trongmàn mưa đang đổ sầm sập.
Tôi cũng bước ra ngoài, thì phát hiệnkhông ngờ họ đều là người, bùn đóng thành từng mảng lớn trên người, họđi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mac-thuong-lang/2835901/quyen-2-chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.