Bất luận thế nào, đầu tiên phải xác định được vị trí đang đứng. Vương Tứ Xuyên nói: “Nếuchúng ta đang ở Mông Cổ thì chỉ cần bước sai một bước là sang đến biêngiới của Liên Xô, mà bất kể là phương hướng nào, thì chắc chắn chúng tađang cách rất xa nơi sinh sống của con người. Đi lại trong rừng rất dễbị lạc, xem ra chúng ta phải chuẩn bị tư tưởng để chiến đấu trường kìđây.”
“Về mặt lý thuyết thì chỉ cần đi về hướng nam thì chắc chắn có thể ra khỏi đây.” - Tôi nói, dẫu có phải đi nhiều một chút dưới bầutrời xanh thế này tôi cũng chẳng có ý kiến gì - “Trước đây, tôi cũngtừng mò mẫm trong rừng suốt mấy tháng trời cùng quân đoàn đấy thôi. Đốivới chúng ta hiện giờ thì thời gian không phải vấn đề.”
“Vấn đềlà cậu đang bị thương mà chúng ta lại không có thuốc. Vết thương của cậu không thể tự khỏi được, thịt xung quanh chỗ viên đạn bị bắn vào sẽ hoại tử.” - Vương Tứ Xuyên lo lắng nói - “Trừ phi móc được viên đạn đó ra,nhưng nếu xử lý không khéo, vết thương lại nhiễm trùng thì nguy. Lúc ấycậu chỉ còn nước phi nước kiệu về chầu tiên tổ. Hơn nữa, chúng ta lạikhông có lương thực, ôm bụng đói còn lâu mới đi xa được.”
“Cậu có cách gì sao?” - Tôi hỏi, nhìn cậu ta có vẻ chẳng mấy lo lắng về tình hình hiện tại.
“Cậu nhìn này, cây cối ở đây um tùm rậm rạp thế kia, dõi mắt ra xa cũng vẫnvậy, chứng tỏ mấy chục năm trở lại đây cánh rừng không hề bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mac-thuong-lang/2835899/quyen-2-chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.