Quả nhiên bọn Nhậtcũng tiến hành xây dựng công trình ở đây, tôi hít ngược một hơi lạnh,trước đây tôi vẫn chưa tin suy luận này lắm, nhưng giờ thì nó đã đượcchứng thực một cách vô cùng chân thực.
Có điều cũng chỉ đến vậymà thôi, tòa tháp này hoàn toàn cũ nát, trong điều kiện môi trường ẩmướt tuyệt đối này, xi măng không thể khô ráo được.
Chúng tôi đếngần, nhìn thân tháp xiêu vẹo, nứt toác, nếu chúng tôi bước vào trongtháp, rất có khả năng nó sẽ sụp luôn. Khi chiếu đèn pin vào thấy tầngđáy trống hoác, chúng tôi thấy có một cầu thang thông lên phía trên.
Tôi ra hiệu bằng mắt hỏi Bùi Thanh xem có nên vào hay không, không giantrong tháp không lớn lắm, có vẻ như không có vật gì, hơn nữa lại rấtnguy hiểm.
Bùi Thanh soi đèn pin xuống sàn nhà, tôi thấy ở đó córất nhiều bước chân bước loạn xạ, có vẻ vẫn còn mới, chưa đợi tôi đưa ra phán đoán, cậu ta đã nhanh chân chui luôn vào trong tháp và leo thẳnglên tầng hai.
Tầng hai rất hẹp lại không có cửa sổ, chỉ rộngchừng một căn lầu gác. Chúng tôi bước lên, soi đèn pin thì lập tức nhìnthấy phía trong có ba người ngồi túm tụm vào nhau.
Họ đều lànhững chiến sĩ của chúng tôi, tôi thở dài, nhìn họ nhắm mắt, những bộphận cơ thể lộ ra đều bị phỏng nghiêm trọng. Bùi Thanh lên đó đẩy vàicái rồi sờ vào cơ thể họ, sau đó quay lại lắc đầu với tôi.
“Nếukhi đó anh Điền nghe lời tôi sớm hơn một chút thì có lẽ vẫn còn khả năng cứu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mac-thuong-lang/2835873/quyen-2-chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.