Tôi ngơ ngác chưa hiểu gì, đón lấy vật Vương Tứ Xuyên vừa đưa cho, thì phát hiện đó chỉ là một lọ thuốc nhỏ.
“Cái gì đây?” - Tôi hỏi.
Vương Tứ Xuyên quay lọ thuốc, tôi liền nhìn thấy mấy chữ rất nhỏ được viết đổ ngả đổ nghiêng trên nhãn lọ: “Cẩn thận, có người hạ độc!”
Tôi hít ngược một hơi lạnh, lập tức hỏi: “Chuyện này nghĩa là sao?”
“Cậu ta chưa kịp giải thích.” - Vương Tứ Xuyên nói - “Nhưng cậu ta là ngườiđầu tiên đi báo cáo. Tôi không biết cậu ta viết mấy chữ này trên lọthuốc từ lúc nào, cũng không rõ vì sao khi ấy cậu ta không nói rõ hẳnra, mà lại dùng phương thức này để ngầm cảnh báo cho tôi.”
Tôinhìn lọ thuốc, lòng thấy rất lạ, Mã Tại Hải làm vậy là có ý gì? Vì saocó người muốn hạ độc cậu ta? Lẽ nào là gã đặc vụ đó sao?
“Mã TạiHải đưa cho tôi vật này, hơn nữa cậu ta đã chết, tôi nghĩ chuyện nàykhông thể giả được, cho nên sau khi cậu ta chết, tôi nhất định khôngtruyền thuốc nữa.” - Cậu ấy chậm rãi kể.
“Cấp trên không biết vụ sốc thuốc này sao?” - Tôi hỏi.
“Tôi nghĩ chắc họ cũng nghi ngờ, nhưng tôi cảm thấy người họ nghi ngờ chínhlà tôi.” - Vương Tứ Xuyên nói - “Bởi rốt cuộc tôi là người nằm cùng lềuvới Mã Tại Hải.”
Tôi nghĩ đến trạm gác phía ngoài lều cứu thương của Viên Hỷ Lạc, lẽ nào họ canh gác nghiêm ngặt như vậy là vì chuyện này?
“Chắc chắn đặc vụ đã trà trộn vào đây và định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mac-thuong-lang/2835845/quyen-2-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.