Ánh sáng đèn pin mờtối, nhưng chúng tôi vẫn có thể nhìn thấy cảnh tượng trên tấm phản dài,mỗi dãy phản đều có rất nhiều bóng đen đang nằm, tất cả đều bất động. Da đầu tôi muốn nổ tung, lòng nghĩ thầm lẽ nào đây là nhà xác? Nhưng đồngthời tôi nhìn thấy hành lang tứ phía rộng rãi và cửa thông đạo dài ngúttầm mắt bị ván gỗ bịt kín, nếu là nhà xác, thì trong này có bao nhiêungười chết đây?
Vương Tứ Xuyên giục tôi bước vào, tôi thuật tómtắt tình hình bên trong cho cậu ta, tôi và cậu ta hoán đổi vị trí để cậu ta nhìn được cảnh tượng bên trong, cậu ta liền bảo: “Còn kiêng kị gìnữa? Người sống còn không sợ lẽ nào lại sợ người chết?”, nói xong, cậuta bước ngay vào trong phòng.
Tôi dặn Mã Tại Hải phải cảnh giác,sau đó cố gắng trấn tĩnh trong giây lát, rồi mới thận trọng trèo qua lỗhổng vào trong. Khi đã chui vào trong phòng, tôi đứng lên soi đèn pinlần nữa, phát hiện thứ đang nằm trên giường có lẽ đúng như suy đoán củatôi khi nãy.
Đó là những bao lớn trông như thể túi ngủ, trông rất giống túi chứa thây người, những chiếc túi này đồng màu với quân phụccủa quân Nhật, thoạt nhìn hao hao như kén sâu màu cỏ úa, nhưng điềukhiến người ta nổi gai ốc hơn là trên rất nhiều dãy phản dài chồng thành ba tầng như thế toàn là loại túi bằng vải buồm này, chiếc túi nào cũngcó vệt bẩn bám trên bề mặt, nhìn qua là biết đó là vết máu thấm từ trong ra.
Tôi thấy hơi buồn nôn, may mà mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mac-thuong-lang/2835824/quyen-2-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.