Mọi người lập tứcnhảy bổ đến gần, chuyển băng ghế sang một bên, tôi phát hiện phía dướicũng có một lỗ thông gió. Lỗ thông gió này bé hơn bên kia nhiều, phíatrên có cánh quạt và lưới thép to như ngón tay, nhưng nó được cố địnhbằng ốc vít.
Nhìn thấy cái hố, tôi mừng thầm trong lòng, nhưnglại lo lo, chỉ e mình không chui vừa qua lỗ. Nó quá bé, nhưng lúc nàycũng chẳng thể để ý được nhiều điều như thế.
Vương Tứ Xuyên lậptức lấy gậy sắt kề vào mắt lưới và nậy lên, cậu ta lập tức phát hiện ốcvít đã bị ai đó nạy lỏng. Tôi thầm cảm thấy kì lạ, lẽ nào có người đãtừng bẩy được nó ra, sau đó lại lắp vào như cũ? Lúc này, Vương Tứ Xuyênđã nạy được lưới thép, sau đó túm cánh quạt, bẻ quặt ra phía ngoài.
Chất lượng các công trình quân sự của Nhật Bản rất tốt, tấm thép làm cánhquạt và trục cố định ở giữa đều dày khiếp người, vừa nhìn đã thấy vôcùng chắc khỏe. Vương Tứ Xuyên hí hoáy một hồi, bụi và dầu mỡ dính đầytay, nhưng cánh quạt vẫn không hề hấn gì. Cuối cùng, Mã Tại Hải phải lấy mắt lưới của tấm lưới thép chụp lên mũ ốc ở giữa làm cờ lê, cậu ta phát hiện mũ ốc cũng đã bị nạy lỏng, chỉ cần quay vài vòng là tháo nó rađược.
Vương Tứ Xuyên gỡ lá thép ra, vứt sang một bên, tiếng tấmthép rơi xuống đất nghe rất trầm, đoán chừng dễ nó nặng đến mười cân,chắc chắn là đồ được sản xuất trước chiến tranh, bởi sau chiến tranh,người Nhật không còn nhiều kim loại mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mac-thuong-lang/2835823/quyen-2-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.