Tôi nhắm mắt, đầu óctrống rỗng, cảm giác mình sắp ngã xuống hoặc sắp sùi bọt mép rồi chếtluôn, cảm giác ấy đến tận giờ nhớ lại tôi vẫn thấy rất khó giải thích.Tôi bất ngờ bởi điều mình nghĩ tới trước lúc chết lại không phải là cáichết.
Đương nhiên sau đó tôi đã không chết, bởi vì tôi đang ngồiđây để kể lại những trải nghiệm đã qua cho các bạn nghe, chắc chắn cácbạn cũng suy luận ra được chuyện này. Sở dĩ tôi có thể nhớ rõ ràng tấtcả những gì đã trải qua là vì thời điểm ấy ảnh hưởng đến tôi một cáchmạnh mẽ, cũng có thể nói nó trở thành động lực lớn cho suốt cuộc đời sau này, không hẳn là điều gì ghê gớm lắm, nhưng ít nhất nó cũng khiến tôitrưởng thành lên rất nhiều. Thực ra, mãi sau khi trải qua chuyện này tôi mới hiểu để rèn rũa nên một anh Miêu điềm tĩnh chín chắn vậy, nhất định anh phải trả giá rất nhiều cho đời mình.
Hẳn bạn đang thắc mắc vậy chuyện gì đã xảy ra vào thời điểm đó? Tại sao tôi lại không chết?
Tôi nằm đợi chết trong đám sương mù mười mấy phút thì cảm thấy có một chútkhác biệt, đó là cảm giác lạnh lẽo bắt đầu xâm chiếm toàn bộ con ngườitôi, các lỗ chân lông trên người đều co hết lại, nhiệt lượng cơ thể nhưbị rút đi hết.
Ban đầu tôi cứ tưởng đó là cảm giác trước khichết, nhưng về sau càng ngày càng cảm thấy lạnh, cuối cùng sau khi hắthơi một cái, tôi liền hiểu ra vấn đề. Sau đó tôi mở mắt ra nhìn, pháthiện ra mây mù bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mac-thuong-lang/2835793/quyen-1-chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.