Tôi cũng quỳ xuốngbên cạnh, từ chỗ này tôi cảm nhận được luồng gió nhè nhẹ thổi từ ốngthông gió vào, chiếu đèn pin chỉ thấy một hố tối om, không hề nhìn thấythứ chúng tôi đang tưởng tượng trong đầu. Tận cùng của đường ống sâu hun hút hỗn độn một mùi khí kì quái, không hiểu đường ống này thông tớiđâu.
Nhưng điều khiến tôi ấn tượng nhất là thoảng trong làn gió,tôi ngửi thấy mùi hóa chất quen thuộc, tuy không đậm đặc như chỗ để máyphát điện ở hố sụt, nhưng tôi nhận thấy đó cùng là một mùi. Tôi khôngbiết cụ thể là mùi gì, thế nhưng nó lại tiếp tục xuất hiện ở chỗ nàykhiến tôi cảm thấy có điều gì đó bất thường.
Lẽ nào trước đây cóngười đã dùng cái áo này để bịt ống thông gió, lẽ nào hệ thống thông gió xuất hiện vết rò rỉ, giờ bị chúng tôi dỡ ra thì khí độc bên ngoài đangđần dần ngấm vào bên trong?
Nghĩ đến đây lòng tôi chợt thấy bấtan. Mã Tại Hải và tôi đi thu một đống những đầu thừa đuôi thẹo rồibịt sơ sài vào hốc thông gió, làm như vậy thực ra chỉ để mình cảm thấy yên tâm hơn một chút mà thôi.
Sau đó, mấy người chúng tôi ngồi xuốngnghỉ, cảm giác chản nản, thất vọng xâm chiếm cơ thể, hàng loạt sự kiệnxảy ra như vậy đã khiến chúng tôi sức cùng lực kiệt.
Mã Tại Hải nói khe khẽ: “Nếu không phải chui ra từ đường này thì chị Viên Hỷ Lạc đi ra bằng đường nào nhỉ?”
Tôi xem lại cái hốc thông gió, suy nghĩ rồi lắc đầu, kì thực chúng tôi đềuđang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mac-thuong-lang/2835790/quyen-1-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.