Mọi thứ thật khôngthể lý giải nổi, bất kể là cảnh tượng bày ra trước mắt hay những hànhđộng của quân Nhật đều khiến tôi cảm thấy rợn tóc gáy. Tôi cảm nhận mộtcách sâu sắc về sự kỳ cục và quái dị của người Nhật trong cách làm việc. E rằng chỉ có dân tộc mắc bệnh hoang tưởng như bọn họ mới có thể làmđược việc này.
“Một chiếc máy bay ném bom hạng nặng, cất cánh từdòng sông ngầm ở độ sâu một ngàn hai trăm mét dưới lòng đất, bay vào vực sâu hư vô, rồi biến mất trong bóng tối.”
Sau này, cảnh tượng ấy vẫn là một cơn ác mộng mãi mãi không thể xóa mờ trong tâm trí tôi.
Tôi thậm chí còn tưởng tượng ra lúc đội quân Nhật Bản bắt đầu bước chân đến khảo sát nơi này, chắc chắn họ không thể nhìn thấy khung cảnh kì vĩgiống như sự sắp đặt thần thánh này trên đất nước họ. Lúc đó, họ sẽ nghĩ gì? Chắc họ cũng giống như tôi lúc này, nhìn vào bóng tối không bờ bếntrước mặt và dấy lên trong óc khao khát muốn tìm hiểu xem bên dưới độsâu một ngàn hai trăm mét so với mặt đất kia, rốt cuộc ẩn giấu điều gì?
Tôi cứ ngẩn người nhìn luống sáng của đèn pha bị nuốt chửng trong bóng tối, mãi mới tỉnh lại được nhờ cơn gió lạnh cắt da cắt thịt bất chợt ập đến, toàn thân như không còn hơi sức bởi cơn chấn động quá sức vừa rồi. Tôicố gắng trấn tĩnh lại, lòng nhủ thầm giờ không phải lúc cảm khái, cảmxúc lãng mạn chỉ phù hợp với hoàn cảnh yên bình, đoàn viên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mac-thuong-lang/2835779/quyen-1-chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.