Nghĩ đi nghĩ lại tôivẫn không tìm ra được lời đáp, mà đứng từ trên cánh máy bay quan sát thì tầm nhìn chỉ có hạn, trước sau gì cũng chỉ thấy được có chừng ấy, thêmmột vấn đề là ánh đèn pin yếu hẳn đi, chắc sắp hết pin. Thấy vậy, tôiđành dừng soi chiếc máy bay, tiếp tục nghĩ kế đối phó.
Lúc này,sức khỏe của tôi mới dần hồi phục trở lại, hoặc cũng có thể do quá hiếukì về chiếc máy bay nên tôi đã quên sạch những mệt mỏi khi nãy. Nghĩ đến nguồn chiếu sáng sắp cạn kiệt, cứ ngồi ở đây thì chết là cái chắc, tôiliền đề nghị đội phó cùng chui vào bên trong máy bay, tìm thử xem có cái gì có thể chiếu sáng được không, nếu không thì cũng chui vào đó để xemcó tránh gió được không, chứ cứ để mình trần trùng trục ngồi ngoài nàythì không phải cách hay.
Do đội phó mất nhiều sức hơn tôi, nên lúc này đầu óc anh bắt đầu mụ mị đi, dường như sắp gục đến nơi.
Tôi hỏi anh xem nên thế nào, nhưng anh chỉ gật đầu mà không nói nên lời.Tôi đành xoa xoa người cho anh ấy, để anh ấy ấm lên, mãi đến khi da độiphó hồng trở lại tôi mới để anh ấy ngồi chờ ở ngoài, còn mình chui vàotrong xem thử.
Phần giữa đầu và cánh máy bay bị chìm dưới nước,tôi nhảy xuống đó, cẩn thận đi từng bước trên những mảnh tàn tích để tới phần đầu của chiếc máy bay. Tôi lại lần nữa nhìn thấy con số 07 rất lớn trên thân máy bay, kể cả những dòng chữ nhỏ bên dưới,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mac-thuong-lang/2835776/quyen-1-chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.