Có thể dễ dàng nhậnra, đây là một cánh cửa được ghép và hàn lại bởi nhiều tấm thép. Cánhcửa có độ dày đáng kinh ngạc, bên trên được đóng bởi những chiếc đinhtán to bằng ngón tay cái, nó được gia cố bằng khung thép và xi măng ởbên ngoài, khó có thể ước lượng được người ta đã phải đổ bao nhiêu ximăng sắt thép vào đây. Ở chỗ then cửa, bốn phía đều chèn các thanh sắt,toàn bộ cánh cửa bị ép trong các khung sắt dày dặn và nặng nề. Chúng tôi trèo cả lên trên mà nó không hề rung lắc hay ọp xuống.
Đây làloại cửa có hai cánh, ở giữa có ba thanh sắt xoay chèn ngang, nhưng nóđã được hàn chết vào đó, ngay cả đến khe cửa cũng bị hàn chặt không lộra kẽ hở nào, lay thử cũng không hề động đậy.
Đội phó đưa mắtnhìn cậu lính bên cạnh, chẳng hiểu có ý gì, cậu lính nọ thử ấn mạnh vàocánh cửa một cái, sau đó nói thì thầm: “Cửa chuyên dụng chống bom mìn,phía sau cánh cửa sắt có chèn các lớp bông và lò xo cơ khí.”
“Xem ra những người Nhật này không có ý định quay trở lại đây”, Vương Tứ Xuyên đứng bên nói một cách nhát gừng.
Chúng tôi đều gật đầu, điều này là hiển nhiên rồi.
Căn cứ vào tình hình lúc này có thể thấy đường đi tiếp theo của chúng tôichắc đã bị chặn ngay sau cánh cửa sắt này, với kiểu chặn chắc chắn vàkiên cố này thì không có cách nào để mở được nó.
Thế nhưng nếu cứ như thế này thì đến đây chúng tôi không còn đường nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mac-thuong-lang/2835733/quyen-1-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.