Hoàng hôn.
Ánh mặt trời lặn chiếu vào sa mạc, phía chân trời ánh lên một dãy màu hồng rọi vào Phương Thất đang ngồi trên lưng lạc đà làm xuất hiện một vệt bóng dài . Không ngờ cảnh hoàng hôn tại sa mạc lại đẹp như thế. Phương Thất nhìn thấy cũng không khỏi có cảm giác ngây dại.
Tuy nhiên đối với người đã ở trong sa mạc đã mấy ngày chưa hề uống được giọt nước nào và đang trong hồi tuyệt vọng thì ngoại trừ nước ra không có vật gì là đẹp cả.
Vẻ đẹp không phải là tuyệt đối, có thể trong mắt người này đẹp nhưng trong mắt người khác sẽ không đẹp và ngược lại.
Đẹp hay không đẹp trong mắt một người có lúc cũng sẽ thay đổi.
Hết thảy đều do cảnh ngộ và thời gian sống của người đó.
Con bạch đà chạy lên trên một đồi cát, Phương Thất vừa nhìn xuống ánh mắt đã sáng lên.
Phía trước là một mảnh đất bằng phẳng, dưới đó có một hồ nước, xung quanh hồ có rất nhiều cây dương và bụi cây, trong đó hơn một nửa cây dương nhánh cây đều đã khô héo, lá cây thưa thớt trên cành chập chờn theo gió dưới ánh mặt trời lặn.
Con bạch đà lao xuống uống nước, còn Phương Thất thì vùi luôn đầu của hắn xuống hồ, cơn khát của hắn đã lên tới cực điểm rồi.
Cho tới bây giờ hắn mới biết được nước quý đến dường nào, uống quá đã!
Có một số việc phải chính bản thân mình trải qua mới có thể hiểu được, nếu không có kinh nghiệm của chính bản thân thì cho dù có hiểu được đạo lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mac-lang-tu-dao/19401/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.