Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng nói: “Bản thần quân hỏi, xưa nay chưa từng nhắc lại lần thứ hai, tốt nhất là người lập tức trả lời, chớ đợi tới khi bản thân quân ngắt cái đầu của ngươi xuống!” .
Triệu Mãnh không kìm được rùng mình, y đột nhiên cảm nhận thấy một sự sợ hãi phát ra từ trong lòng, một loại sợ hãi thấm sâu vào xương cốt.
Thiết Giáp Kim Cương Triệu Mãnh từ khi bước vào giang hồ tới nay, đánh đâu thắng đó, chưa từng có loại cảm giác sợ hãi này đối với bất kỳ một ai, nhưng đối diện với tử bào nhân trước mắt này, y đột nhiên có một loại sợ hãi từ trong sâu thẳm chưa từng có. .
Bắc Hải Vũ đột nhiên bước lên một bước, khom người vái chào nói: “Bẩm tiền bối, người này là Triệu Mãnh, hẳn là bị người khác che đậy không biết thực tình, mong tiền bối hạ thủ lưu tình.
Bắc Hải Thần Quân đảo mắt nhìn Bắc Hải Vũ, lạnh lùng nói: “Ngươi là Bắc Hãi Vũ?”
Bắc Hải Vũ khom người đáp: “Vâng!”
Bắc Hải Thần Quân cười lạnh: “Bản thần quân nể mặt lão ăn mày, không làm khó ngươi, chuyện này ngươi tốt nhất ít quan tâm đi, xéo ra thật xa cho bản thần quân.”
Bắc Hải Vũ thở dài, lùi lại một bước, nhìn Triệu Mãnh cười khổ không nói.
Bắc Hải Thần Quân nhìn Triệu Mãnh chằm chằm, lạnh lùng nói: “Có phải là ngươi đã quên ai phái ngươi tới rồi không?”
Triệu Mãnh đột nhiên lấy dũng khí, lớn tiếng đáp: “Ai phái lão tử tới thì liên quan gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mac-lang-tu-dao/1902476/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.