Bóng đêm bao phủ, trên trời cao mây mù cũng dày đặc, gió thổi mạnh làm cát bay vù vù đập vào mặt Phương Thất.
Phương Thất lệ chảy đầy mặt, hắn si ngốc ôm chặt lấy thân thể lạnh như băng của Trầm Tuyết Quân, mặt dán sát vào gương mặt nàng, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: "Nàng đừng chết …… nàng đừng chết …… ta sẽ mang nàng trở về ……"
Tuy nhiên hắn có thể mang nàng đi đâu đây?
Nàng là thê tử hắn thương yêu trong suốt năm năm? Hay là cừu nhân bất cộng đái thiên? Yêu và hận, tại sao giờ phút này lại khó có thể phân biệt như vậy? Thù hận này giờ phải kiếm ai báo đây? Mối thù hận này có còn nên báo nữa không?
Tất cả mọi chuyện hiện tại đã không còn quan trọng nữa, Trầm Tuyết Quân đã chết, bất luận là đau khổ hay sung sướng, bất luận là yêu hay hận, tất cả cũng đã trở thành kết cục, một kết cục vĩnh viễn.
Phương Thất đã không còn nước mắt, nước mắt đã tràn ngập hết mặt của hắn rồi. Hiện tại hắn chỉ có thể si ngốc ôm chặt lấy thân thể Trầm Tuyết Quân, trong miệng cứ lẩm bẩm lập đi lập lại mấy câu, đối với sống và chết, yêu và hận thì hắn đã mơ hồ không thể phân biệt được nữa.
Trầm Tuyết Quân lẳng lặng nằm ở trong lòng hắn, thân thể lạnh như băng dần dần cứng ngắc, gió thổi mạnh làm mái tóc của nàng tung bay, người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng với đôi mắt trong suốt và sáng ngời cùng da thịt ấm áp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mac-lang-tu-dao/1902441/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.