Người áo xanh nhìn Phương Thất, giọng khàn khàn chậm rãi nói: "Ta biết ngươi nhất định sẽ đến."
Phương Thất cười lạnh, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào người áo xanh, nói gằng từng chữ một: "Ta đương nhiên phải đến"
Người áo xanh chậm rãi gật đầu, nói: "Rất tốt"
Phương Thất cười lạnh.
Ánh mắt của người áo xanh chậm rãi chuyển qua nhìn vào tay trái của Phương Thất, nói: "Nếu đã đến sao ngươi còn chưa rút đao?”
Phương Thất cười cười, lạnh lùng hỏi lại: "Còn ngươi tại sao vẫn chưa rút kiếm?"
Người áo xanh thản nhiên đáp: "Ta muốn nhường cho ngươi ra tay trước”
Phương Thất nở nụ cười, cười lạnh.
Người áo xanh hỏi: "Ngươi cười cái gì?"
Phương Thất lạnh lùng trả lời: "Ta cười ngươi chẳng biết chết sống”
Người áo xanh cũng cười, tiếng cười của hắn nghe rất sầu não, giọng khàn khàn chậm rãi nói: "Ngươi nghĩ rằng ta không phải là đối thủ của ngươi sao?”
Phương Thất chậm rãi nói: "Nếu ngươi là đối thủ của ta thì tại sao còn rút đầu rút cổ không dám xuất hiện mà lại phái bọn tôm tép đến chết thay?”
Người áo xanh nói: "Ngươi cho rằng Kim Hoa Bà Bà, La Hán, Thanh Tùng Đạo Nhân là tôm tép sao?"
Phương Thất thản nhiên trả lời: "Bọn họ có lẽ không phải, chỉ bất quá bọn họ bây giờ cũng đã chết hết mà ta vẫn còn sống an lành”
Người áo xanh gật đầu nói: "Không sai, cho nên hôm nay ta mới đích thân tới đây, đánh một trận để kết liễu tất cả ân oán”
Phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mac-lang-tu-dao/1902440/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.