Trên đường lúc này người vây quanh ngày càng nhiều và cũng chính mắt thấy được hai lão ăn xin đột nhiên lăn ra chết, tuy nhiên tất cả đều chẳng hiểu xảy ra chuyện gì, chỉ đưa ánh mắt nhìn chằm chằm vào Phương Thất và xác của hai lão ăn xin.
Du Mộng Điệp đứng đó dùng ánh mắt cẩn thận quan sát mỗi một người trong đám đông vây quanh.
Phương Thất ngơ ngác nhìn Thư Hùng Song Sát bị trúng châm độc chết nằm trên đống rác.
Bỗng phía sau có tiếng nói vang lên: "Ta chính là La Nhất Đao."
Phương Thất đột nhiên quay đầu lại thì thấy tên ăn xin cụt tay đứng đó, đúng là hắn đã phát ra những lời này. Du Mộng Điệp cũng quay đầu lại kinh ngạc nhìn vào hắn.
Phương Thất nhíu mày lại, mặt Du Mộng Điệp cũng hiện lên vẻ kinh ngạc, tên ăn xin cụt một tay quần áo rách nát, tóc tai bù xù phủ xuống gương mặt, không thể nhìn thấy rõ cả khuôn mặt hắn, cho dù có trí tưởng tượng phong phú thế nào thì Phương Thất cũng không nghĩ ra tên này lại là La Nhất Đao.
Trong sự tưởng tượng của Phương Thất, La Nhất Đao ít nhất cũng không mặc đồ của người ăn xin và không thể có bộ dáng thế kia.
Phương Thất nhìn tên ăn xin cụt tay, hỏi: "Ngươi quả thật là La Nhất Đao?"
Tên ăn xin liền đáp: "Đúng vậy”
Phương Thất hỏi tiếp: "Ngươi đến tìm ta?"
Tên ăn xin thản nhiên trả lời: “Đúng”
Phương Thất gật đầu, tiếp đó cũng dùng ánh mắt nhạy bén quan sát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mac-lang-tu-dao/1902401/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.