Phương Thất nghe được không khỏi sửng sốt.
Phương Thất quay đầu lại nhìn Du Mộng Điệp liếc mắt một cái, Du Mộng Điệp đang đứng ở xa xa bịt mũi, cau mày nhìn Phương Thất, không rõ Phương Thất và tên ăn xin kia đang nói chuyện gì?
Trên đường người qua lại rất nhiều nhưng khi đi qua đống rác này đều bị mũi tránh xa.
Phương Thất hỏi: "Ngươi nói …… là ai?"
Tên ăn xin nói nhỏ: "La Nhất Đao."
Phương Thất vội hỏi: "Hắn ta đang ở đâu?"
Tên ăn xin đáp: "Mời đại gia đi theo ta."
Phương Thất gật đầu, giục: "Được, mau đi."
Tên ăn xin liếc mắt nhìn hai bên một chút, sau đó chống một tay đứng lên, Phương Thất nhìn thấy liền kinh ngạc vì cánh tay trái của hắn không còn dính trên thân thể nữa.
Ngay lúc này thì lại có một lão bà tóc bạc trắng và một lão già tóc hoa râm chống gậy đi qua, thoạt nhìn rất già yếu, không thể làm gì khác hơn mới đi ăn xin.
Hai người này đã chứng kiến Phương Thất cho tiền tên ăn xin kia nên liền đi tới trước mặt Phương Thất, người chưa đến nhưng tiếng nói run run của lão bà đã đến: "Đại gia, xin thương tình giúp đỡ cho hai lão già chúng tôi”
Phương Thất gật đầu, rồi cúi đầu, đưa tay vào ngực áo móc bạc ra.
Khi bàn tay Phương Thất vừa để vào trong ngực áo thì mặt của lão bà ăn xin hiện lên vẻ tươi cười, đưa bàn tay dơ bẩn lên chụp vào mặt của Phương Thất với tốc độ cực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mac-lang-tu-dao/1902400/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.