Trong lòng cảm thấy thực sự khó chịu, cũng không còn tâm trí đâu nghĩ chuyện khác, tôi liền hướng lên trăng tru một tiếng thật dài. Trong khoảnh khắc, cả thành Trường An rộn lên tiếng chó sủa gà kêu, nhốn nháo xôn xao, những căn nhà đang tối om đều lần lượt thắp đèn sáng trưng, tiếng xì xào bàn tán nổi lên.
Tôi vội lặng lẽ rời khỏi hiện trường “gây án”, vừa bỏ chạy, vừa không nhịn được nhếch môi cười. Con người ta thường nên học cách tìm ra niềm vui trong đau khổ, khi nào cuộc sống không có gì vui vẻ, thì càng phải tự mình đặc biệt tạo ra chút niềm vui.
Đến một góc đường tối om, lại hắng giọng hú một tiếng nữa. Cảnh y như vừa rồi lập tức lặp lại, tôi hú một tiếng phía đằng Đông, hú một tiếng phía đằng Tây, gây náo đông toàn thành Trường An khiến tất cả nhớn nhác, tình hình hỗn loạn.
Đường phố dần dần sáng trưng như ban ngày, cả nha dịch cho quan phủ cũng bị kinh động, ai nấy trang bị vũ trang đầy đủ chạy ra bắt sói, có người nói là có hai ba con, có người nói có mười con.
Ăn mày bên rìa đường được mọi người vây lấy như sao xoay quanh trăng, thi nhau hỏi xem bọn họ đã nhìn thấy những gì. Ăn mày ngày thường làm sao được hoan nghênh thế này chứ? Ai nấy đều nở mày nở mặt, mồm mép tép nhảy, chỉ trời vạch đất nói trông thấy cả đàn, càng nói càng khoa trương, khiến cho đám người đứng nghe cứ rú lên kinh hoàng. Có lẽ đã sống quá nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mac-dao/3100593/quyen-2-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.