Lẽ ra nên sai người đi Thiên Hương phường nghe ngóng tin tức của bọn Y Trĩ Tà, nhưng người luôn hành sự hết sức thận trọng ở thành Trường An như tôi lại không làm việc nên làm, chỉ cố hạn chế ra ngoài, ngày ngày loanh quanh trong vườn tập thổi sáo, hoặc cười đùa với các cô nương giết thời gian, lẽ nào tôi đang cố tình tảng lờ và quên lãng ư? Hóa ra sau ngần ấy năm, tôi vẫn không dám đối mặt.
Trong lòng cảm khái, tôi cứ thổi đi thổi lại một khúc nhạc: “Trên núi có cây, trên cây có cành. Lòng yêu chàng chừ, chàng có biết không!” Biết hay không nhỉ? Sầu cũ cộng thêm phiền mới, tâm tư càng thêm buâng khuâng.
Có tiếng ngoài cửa sổ vọng vào: “Vốn không định làm phiền nàng, muốn nghe nàng thổi hết khúc nhạc này, nhưng sao chưa thổi hết đã dừng lại thế?” Lời dứt liền nghe tiếng gõ cửa.
Tôi đặt cây sáo xuống: “Cửa không cài then, mời vào.” Hoắc Khứ Bệnh đẩy cửa đi vào, nhấc cây sáo trên bàn mân mê: “Vừa rồi nàng thổi bài gì thế? Nghe có vẻ quen quen, nhưng không tài nào nhớ nổi là khúc gì.”
May mà ngươi vốn chẳng bao giờ lưu tâm mấy chuyện này, tôi thầm thở phào, giật lấy cây sáo đặt vào hộp: “Tìm ta có việc gì?”
Hắn quan sát tôi thật kỹ: “Đến xem nàng đã khỏe hẳn chưa.”
Tôi lấy lại tinh thần, mỉm cười: “Ta rất khỏe.”
Hắn cười hỏi: “Cả ngày nhốt mình trong phòng không ra khỏi cửa tức là rất khỏe?”
Tôi cúi đầu: “Ta thích ở trong nhà.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mac-dao/3100549/quyen-1-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.