Dạ Tử Cẩm he hé mắt, nhẹ nhàng nhỏm dậy nhìn quanh cái ổ rơm trống trơn. Cả người tê cứng mỏi mệt, cái tên thú thần chết tiệt cả đêm đem nàng làm gối gác chân. Nàng hiện thời không đánh lại y, đành phải giả vờ ngất xỉu, cả đêm không dám động đậy mặc y ôm ấp. Cũng may y không nhân cơ hội nàng giả chết mà lợi dụng. Nhưng thế đã đủ làm nàng giận xanh mặt, hận đến nghiến răng đánh két. Súc sinh hãy đợi đấy, thù này bổn cung nhất định sẽ hoàn trả!
Quân tử trả thù mười năm chưa muộn, hơn nữa nàng vốn cũng không phải quân tử gì cho cam. Trước tiên cứ tính nước chuồn khỏi nơi này đã.
Rón rén bò ra đến cửa động, nói là động cho sang, ngoài tấm bia đá chạm khắc hoa mỹ ba chữ đề "Tuyết Mai Động". Chỗ này chính xác là một cái hang nai thấp tè, không đủ để nàng thẳng lưng, nhưng rất vừa vặn cho cặp sừng vướng víu của con nai nọ.
Lom khom chui ra đến cửa động, Dạ Tử Cẩm mừng rớt nước mắt, ngửi thấy mùi tự do ngập tràn trong phổi, cái hang này vừa thấp lại vừa sâu, tuy ấm áp khô ráo nhưng nàng cũng không hy vọng cả đời nằm trong ổ rơm ngủ đông đâu!
Trong lúc nhao ra ngoài ánh sáng, gấu áo phía sau của nàng đột nhiên bị dẫm lại, Dạ Tử Cẩm mất đà, hụt chân ngã dập mặt.
Cả đời này của hoàng nữ Ma Đô nàng, có lẽ không có phút giây nào chật vật đến như vậy.
Đằng sau vang đến tiếng cười hăng hắc của tên thú thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ma-nu-hao-dao-hoa/139747/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.