- Ha ha... lâu ngày không gặp, cậu càng ngày càng biết nói đùa!
- Cũng không tính là lâu lắm, hơn nữa, vi phu chỉ nói sự thật.
Thần Y Mặc Vũ thản nhiên buông lời, khóe môi cong cong chậm rãi ngậm lại không cười nữa, đôi mắt màu lam nhạt của y nheo nheo lại như có như không đem lại cho Dạ Tử Cẩm một chút cảm giác y là đang thật lòng nghiêm túc.
-...
Bị dọa cho kinh sợ trong lòng, bên ngoài Dạ Tử Cẩm vẫn một mực im lặng, mắt đỏ lãnh diễm hơi nhướng, nhìn y thăm dò.
Thần Y Mặc Vũ khẽ cười, đưa tay xoa đầu nàng, nói:
- Hiện tại ta đến đây để giúp nàng, chuyện đó... từ từ suy nghĩ.
-...
Bối rối, hiện tại cảm xúc của Dạ Tử Cẩm có chiều hướng hỗn loạn. Nàng chỉ nhớ, lần đầu khi nàng biết có chuyện hôn ước như vậy cũng là loại cảm giác này. Lúc ấy là sinh thần hai trăm tuổi của nàng, phụ mẫu mới cho nàng biết. Thần Y Mặc Vũ lúc đó cũng không tỏ vẻ gì bất ngờ, hẳn là đã biết trước. Dạ Tử Cẩm không cam lòng, nhưng cũng không dám cãi lại phụ vương. Thần Y Mặc Vũ liếc qua nàng, cũng đọc vị được bất mãn ngập tràn trong ánh mắt. Liền đứng ra giải vây:
- Phụ thân vừa qua đời, trong nhà Mặc Vũ vẫn còn tang sự, Tiểu Cửu tuy đã trưởng thành nhưng tâm lý còn nhỏ, chuyện hôn sự thiết nghĩ nên dời lại một thời gian...
Lời của y có tình có lý, Bát Dạ Vương đành miễn cưỡng chấp nhận. Nhưng mà Dạ Tử Cẩm thì không như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ma-nu-hao-dao-hoa/139745/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.