Chương trước
Chương sau
Tàng Thiên Cơ chỉ lẳng lặng đứng đó, vô số Kiếm Chi Quy Tắc tụ tập trên đầu Tàng Thiên Cơ, khiến hắn như kiếm đạo chúa tể, sau đó vô số kiếm chi quy tắc biến thành một thanh Quy Tắc chi kiếm, Tàng Thiên Cơ bàn tay khẽ động, cầm lấy Quy Tắc Chi Kiếm.

"Ầm..!!""

Một luồng thôn thiên diệt địa Kiếm quang quét ngang Phủ Thành Chủ, những nơi Kiếm Quang đi qua, kiến trúc cao tầng hay cả ngọn núi đều trở thành phấn vụn.

Tuy Tàng Thiên Cơ cầm lấy Quy Tắc Kiếm bao dung ba ngàn kiếm đạo chi kiếm, nhưng cả người hắn đều rất tùy ý đứng đó, giống như Quy Tắm kiếm trong tay hắn chỉ đơn giản là một thanh kiếm bình thường mà thôi, hoàn toàn không có thần thái nghiêm nghị hay ngưng trọng khi gặp đối thủ đồng cấp.

"Ba chiêu chém lão tổ tông?" Mấy vị trưởng lão Vương Phủ trầm ngâm một chút, chầm chậm nói ra: "Có lẽ chỉ có Đại La Kim Tiên trung kỳ tu vi mới có thể đi, nếu không những người khác tu vi ngang với Vương Thiên Sư muốn tại trong vòng ba chiêu chém giết Vương Thiên Sư chỉ sợ là rất khó."

Nhất thời tất cả mọi người ngừng thở nhìn Vương Thiên Sư, bọn giờ giờ muốn biết thái độ của Vương Thiên Sư sẽ như thế nào?

"Tốt, ba chiêu liền ba chiêu." Vương Thiên cũng sảng khoái hét lớn một tiếng, nói ra: "Nếu như trong vòng ba chiêu bị các hạ chém giết, đời này của ta có thể chết bởi vị cường giả như vậy cũng không phải mất mặt xấu hổ."

"Ra tay trước đi" Tàng Thiên Cơ lạnh lùng nở nụ cười, cắm Quy Tắc kiếm xuống mặt đất, hắn đặt mông ngồi lên cán kiếm, bộ dạng mười phần tùy ý, dường như không có bất luận dự định phòng ngự, giờ khắc này bất luận một vị cường giả bất kỳ tùy tiện xem xét đều có thể tìm thấy mấy trăm nhược điểm trên người Tàng Thiên Cơ.

Tuy nhiên đám cường giả hiểu rằng Tàng Thiên Cơ là cố ý bán sơ hở cho bọn hắn, hoặc là tu vi của Tàng Thiên Cơ đã cao tới một mức nào đó, không sợ Vương Thiên Sư công kích.

Vương Thiên Sư hít sâu một hơi, nhanh chóng thiêu đốt tinh huyết, hóa thành một tôn Hoàng kim Cự Nhân, Huyết Khí hắn như Ngục, Huyết Khí hắn Như Lò đốt cháy không gian xung quanh hắn, sau đó Vương Thiên Sư hội tụ tất cả sức mạnh hướng vào mặt Tàng Thiên Cơ vung ra một quyền, quyền này mạnh đến cực hạn, quyền này như chớp dật, quyền này Vương Thiên Sư biết mình đã vận dụng một trăm hai mươi thành thực lực! Cho dù Đại La Kim Tiên trung kỳ đón đỡ cũng phải trọng thương.

Vương Thiên Sư hóa thân cự nhân, Tàng Thiên Cơ thân hình so với Vương Thiên Sư giống như một con cóc nhìn thấy con người, chỉ tiêng nắm đấm Vương Thiên Sư đã to bằng cả người Tàng Thiên Cơ.



Không ai có thể nghĩ Tàng Thiên Cơ có thể đón đỡ được một quyền này của Vương Thiên Sư.

Ngay khi Cự Quyền của Vương Thiên Sư chuẩn bị nghiền ép thân ảnh Tàng Thiên Cơ, đột nhiên một đạo kiếm quang kinh thiên động địa mang theo vô tận uy năng hóa thành một cơn đại hồng thủy quét ngang, những nơi đại hồng thủy đi qua cơ hồ bị nghiền ép thành phấn vụn, mà những sinh linh đứng gần Vương Thiên Sư trong nháy mắt bị dòng nước lũ chôn vùi nghiền ép, ngay cả xương cốt liền biến thành nước máu, giờ phút này căn bản không ai có thể đào thoát tính mạng dưới một kiếm này.

Vô luận là Độ Kiếp kỳ tu sĩ, Địa Tiên kỳ tu sĩ, thậm chí ngay cả Cửu Thiên Huyền Tiên cảnh tu sĩ, dưới một kiếm này đều hóa thành vô tận hư vô, ngay cả Huyết Thiên đại trận đều không thể chịu được cỗ sức mạnh này liền nổ nát.

Dưới một kiếm này, không có bất kỳ sự khác biệt nào, dù tu vi cao hay nhân số đông đảo, dưới một kiếm này tất cả đều phải vẫn lạc.

Đây là Thủy chi Kiếm Đạo Pháp Tắc, bao hàm mấy trăm loại thủy chi biến hóa, một kiếm này Tàng Thiên Cơ diễn hóa thủy chi pháp tắc đến cực hạn, giống như một cơn đại hồng Thủy tẩy sạch hết thảy ô uế dưới phàm trần.

Tân mắt nhìn cả phủ thành chủ trăm vạn sinh linh giờ khắc này đều bị cơn đại hồng thủy cuốn lấy, nghiền ép tan thành mây khói, một màn này đối với đám cường giả già đời tu vi như bọn họ còn phải kinh hãi, đừng nói những đệ tử bình thường, không són ra quần quả thật không tệ rồi.

Phủ Thành Chủ nuôi dưỡng đặc chủng quân đội thì không có một người nào là kẻ yếu, bọn hắn chính là Nam Hoang đại bộ lạc dũng giả, cho dù bọn có đến bất kỳ chỗ nào đều có thể ít nhất một mình cân hai tu sĩ đồng giai.

Nhưng là, giờ này khắc này mặc kệ là quân đội, mặc kệ là thường dân, thậm chí Vương Phủ kiến trúc dưới một kích này của Tàng Thiên Cơ liền tan thành mây khói, triệt để bị ép diệt, không còn một đệ tử có thể chạy trốn.

Tất cả mọi người đều rung động khi nhìn thấy trăm vạn sinh linh lập tức bị một kiếm đồ diệt, không biết có bao nhiêu người đang ẩn núp rình xem đều rùng mình, không biết có bao nhiêu người hai chân nhịn không được run run, cũng không biết có bao nhiêu người bị dọa đến hồn phi phách tán.

"Ọe ——" có chút tu sĩ cấp thấp theo chân trưởng bối lén lút quan sát, khi bọn hắn thấy một màn máu tanh như vậy cũng nhịn không được nôn mửa liên tục, khi bọn hắn ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc trên không khí, nghĩ đến cảnh trăm vạn sinh linh bị một kiếm bốc hơi, dạ dày của bọn hắn liền không nhịn được co rút lại, không thể nhịn được liên tục ói lên ói xuống, ngay cả mật đều phun ra.

Trên thực tế, không ít tu sĩ trẻ tuổi cũng từng gặp qua huyết tinh, bọn hắn thậm chí đã từng giết người, cũng đã gặp không ít huyết tinh tàn khốc tràng diện, nhưng mà tận mắt nhìn thấy trăm vạn đại quân trong nháy mắt tan thành mây khói không ai có thể giữ bình tĩnh.

Nhìn thấy một màn này, không biết có bao nhiêu người sắc mặt trắng bệch, sợ hãi đặt mông ngồi trên mặt đất thât lâu cũng không thể đứng lên, thậm chí liền một chút khí lực để đứng lên hoàn toàn không thể, toàn thân bọn hắn như nhũn ra, hai chân một mực run lẩy bẩy.

"Không!!!!!" nhìn thấy con cháu của mình cùng với trăm vạn sinh linh sinh sống trong Phủ Thành Chủ trong nháy mắt tan thành mây khói, mà bản thân lại không chút nào bị tổn thương, sắc mặt Vương Thiên Sư ngơ ngác, hai đầu gối quỳ xuống, vẻ mặt khó có thể tin.

"Không, không, không...đây không phải là thật.." Ở thời điểm này sắc mặt Vương Thiên Sư vô cùng ảm đạm, cả người lão như là bị rút ra hồn phách, triệt để điên dại.

Phủ Thành Chủ Vương gia có ngày hôm nay nắm quyền cao chức trọng trong Man tộc chính là nhờ mỗi vị tiên hiền ở mỗi thời đại trước kia cố gắng vun đắp và xây dựng, Vương gia mỗi một đời người liều mình tích lũy mới đặt vững địa vị Vương Gia trong Man Hoang Đại Bộ Lạc như ngày hôm nay.

Trăm vạn sinh linh, mấy ngàn đệ tử trưởng lão tinh nhuệ, đây là Vương Phủ hao tốn biết bao nhiêu là tâm huyết, bao nhiêu tinh lực, bao nhiêu tài nguyên mới bồi dưỡng ra được.

Hiện tại, Vương phủ hết thảy đều tan thành mây khói, trở thành lịch sử bụi bặm, đây hết thảy sai lầm của hắn, đây là hắn có mắt không tròng không nhận ra thực lực cường đại của kẻ địch, cộng với quá tự tin vào thực lực của mình mới xảy ra cớ sự ngày hôm nay.

Ngày hôm nay hắn là tội nhân của Vương Gia, là hắn hại toàn bộ Vương Gia, bởi vì hắn quá yếu nhược mới khiến Vương Phủ hóa thành bụi bặm!

"Ta.." Trong lúc nhất thời khuôn mặt già nua của Vương Thiên Sư điên cuồng chảy ra hai hàng huyết lệ, thống khổ cực kỳ.

P/S: Cầu buff a, tác giả thật khó khăn~~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.